black_fish9402
Chim Râu Đỏ
Một buổi chiều u ám trên đường quốc lộ...
Chiếc xe vẫn băng băng khiến cảnh vật vụt qua và mất hút trong không gian, có lẽ vì chặn đường khá dài khiến tôi mệt mỏi, bất giác chiếc xe nhúng nhảy thật mạnh làm tôi giật mình và thả cho những cảm xúc đi hoang cùng những cơn gió nơi cảnh vật xa mơ hồ. Chắc lâu lắm rồi tôi mới dược thoát hồn mình ra khỏi bốn bức vách vô tri tù túng.
Đoạn đường vào nhà gã, nhiều sình lầy, nhếch nhác, xe phải chạy đánh vòng nhiều lần mới tìm được chỗ gửi, rồi sau đó chúng tôi mới quá bộ đến nhà gã. Gặp gã tay bắt mặt mừng, cả đám cười đùa vui vẻ, như bọn con nít. Gã vẫn như ngày nào, vẫn nhí nhảnh, tươi vui, mặc dù năm nay với tôi gã đã ngang hàng bố. Gã lớn tiếng sai vợ làm một mâm thật thịnh, nào những gà, những tôm, những sóc Suối Nghệ. Mọi người quây quần bên nhau vui vẻ khi ngoài trời vừa nhá nhem màu nắng tắt. Có rượu vào gã lăng xăng và hung hăng hơn mọi thường, nói hung hăng ví von vậy chứ cái khẩu đặt sệt chất Qụảng Trị của gã thì không ai sánh bằng. Mời hết người này, rồi ép đến người kia, dường như sự hiếu khách trong gã là cái gì đó rất đong đầy và luôn có sẵn.
Trong cơn nửa tỉnh nửa say vì bị sự hiếu khách của gã tra tấn Tôi buột miệng hỏi gã:"Nhà bác có con gì mà sao nghe hôi thế, chuột chết à ?". Gã chụp tay tôi, mắt nhướng lên thật thảm mà bảo rằng:"Có con chóp mào vừa chết đó thôi". Nghe đến chóp mào, mắt tôi sáng gỡ và như tỉnh rượu, tôi hỏi và mừng thầm trong bụng:"Nhà con cũng nuôi chóp mào đây, chim bác sao mà chết uổng vậy". Gã nhấp ly rượu rồi tiếp chuyện:" Do tao già, mắt nhắm mắt mở treo lên cây, mà không trúng, khiến con chim 3 mùa của tao mất mạng, xác nó vẫn còn để đó cả mấy ngày nay rôi". Tôi nhìn gã với ánh mắt xoa dịu:" Thôi hết duyên hết nợ rồi bác ạ, hay đầu mùa này bác kiếm một con bổi mà nuôi". Giọng gã đến lúc này đã nghẹn, cuốn lưỡi gã đỏ tươi, đôi mắt trợn tròn đầy căm giận:"Tao nuôi con đó cho đỡ xót ba ông, thế mà bây giờ nó cũng chết mẹ rồi, số tao đen lắm con ơi". Lời gã phát ra giữa những tiếng nấc nghe thật xé lòng, khiến tôi có một linh cảm lạ, tôi cố an ủi và cố tìm hiểu chuyện về ba ông gì đó mà gã vừa nói, Giọng gã khó nghe nên tôi không chắc lắm.
Thấy tôi cố hỏi thì gã càng im, khác hẳn với lúc rượu vào lời ra giòn giã ban nãy. Tôi phải rặn miết gã mới chịu kể đầu đuôi sự tình:"Cách đây lâu rồi, tao về thăm quê, quê tao ở tận Quảng Trị, vì hoàn cảnh xô đẩy nên tao phải về đất Suối Nghệ - Bà Trịa này mà mưu sinh, nhưng cũng nhờ trời thương mà tao làm ăn cũng khá giả, mỗi dịp lễ chạp tao đều về thăm nhà, thăm quê, nhà tao ở một huyện vùng sâu, khá xa thị trấn, hoang du lạc hậu. Dịp đó, tao may mắn được thằng em họ, nó biếu cho 3 ông Chào Mào. Gọi bằng ông bởi tao quý ba ông quá đỗi. Cả ba đều có vẻ ngoài tuấn tú và thần thái ung dung khác đời. Ông thì mòng cào vút nhọn hoắt, ông thì mào hướng ra sau nhìn rất lạ, ông thì mòng cong như sừng một con tê. Đặc biệt là mòng cả ba ông đều có màu đỏ thẳm, nối dài xuống cặp mí cũng bọc lớp da hồng hồng đỏ đỏ, rất đẹp mắt.
Hình ảnh mang tính chất minh họa.
Giọng hót thì mỗi ông, mỗi khác. Ông hót giọng cao, sổ lia lịa nhấp cánh xòe đuôi nhúng cầu. Ông thì vừa hót vừa ché dồn dập 5 6 hồi không nghỉ, Ông thì đi giọng dài mà nhanh, còn giọng ché thì thuộc hàng quỷ khóc thần sâu, làm tao sùng mà gọi bằng ông. Tao mừng thầm mà muốn vỡ cả bụng, đời tao thật may mắn ! Tao mừng lắm, sướng lắm, rồi thì cả đêm không ngủ, đứng lắp ló rình xem ba ông thi nhau hát múa. Thật khác thường".
Hình ảnh mang tính chất minh họa.
Thời xưa mà, vận chuyển khó khăn nên tao cho cả ba ông vào cùng một lồng, gửi thằng lơ xe, và nhét cho nó vài tờ xanh đỏ. Nói cũng ờ ờ gật gật như hiểu chuyện rồi lờ đi, làm tao cũng yên tâm phần nào mà lên xe, đánh một giấc. Tao đánh như chết (chắc cũng tại đem qua tao sướng đến không ngủ được). Bất chợt trong giấc mơ tao nghe sông sốc một mùi là lạ, giật mình, thì ra là bọ buôn heo miệt ngoài, đến khoảng đường chật, 2 xe ép sát nhau làm gió thoảng cái mùi mà ai náy trong xe đều...mắc ói, người la người chửi ôm xòm. Riêng tao thì gạt ngang, rồi chấp tay làm gối mà ngủ tiếp, chưa kịp chộp mắt, thì thằng lơ khi nãy la to:" Ai đá.. ỉ.. gì xuống hết nha bà con, chút mà có mắc xe không dừng đâu đó". Nhưng tiện, tao đi xả bầu tâm sự, chợt nhớ đến mấy ông Chóp Mào, nên mò ra sau xin thằng lơ để bón cám cho chúng thì...
Ba ông nằm cứng đơ, cám nước văn vương vãi mắt ông nào ông náy nhắm tịt, tao già tớt từng tuổi này mà phải khóc hu hu như một đứa trẻ, mọi người trên xe nhìn tao như một con bệnh thần kinh, người xì xầm, ngườ bĩu môi rồi vội vã lên xe chẳng chút mảy may. Tao đứng chết trân, hồn tao như lìa khỏi xác, chết nửa phần. Tao khóc suốt đoạn đường đi, khóc vì tiếc, vì thương mà cũng vì hận cái số đen đuổi của tao. Về đến Tân Phong - Đồng Nai rồi mà lại mất tao thẫm nghĩ có khi đi hết dãy Trường Sơn cũng chưa chắc có ba ông như thế ! ( Khóc òa )"...
Hình ảnh mang tính chất minh họa.
Kể đến đây mọi người trong bàn nhậu nhìn nhau, chẳng ai biết gã nói gì với tôi mà nước mắt giọt ngắn giọt dài, cuộc vui như trùng xuống bởi tiếng khóc của gã đàn ông ngũ tuần. Gã thú với tôi rằng gã là người yêu thương loài vật, gã ăn cầy, nhưng cầy chết gã không ăn mà đem chôn tử tế. Gã thương chúng lắm, mến tay mến chân rồi. Nói đến đây mắt gã rưng rưng, tay cầm ly rượu Hải Mã có vẻ không vững, nước mắt rời đều trên má gã, gã làm thinh rồi chìm vào mem rượu. Tôi thầm nghĩ có lẽ giờ này gã đang mơ, mơ về một ngày gã được về quê và gặp lại một ông đỏ chóp...
Black_fish9402
Chiếc xe vẫn băng băng khiến cảnh vật vụt qua và mất hút trong không gian, có lẽ vì chặn đường khá dài khiến tôi mệt mỏi, bất giác chiếc xe nhúng nhảy thật mạnh làm tôi giật mình và thả cho những cảm xúc đi hoang cùng những cơn gió nơi cảnh vật xa mơ hồ. Chắc lâu lắm rồi tôi mới dược thoát hồn mình ra khỏi bốn bức vách vô tri tù túng.
Đoạn đường vào nhà gã, nhiều sình lầy, nhếch nhác, xe phải chạy đánh vòng nhiều lần mới tìm được chỗ gửi, rồi sau đó chúng tôi mới quá bộ đến nhà gã. Gặp gã tay bắt mặt mừng, cả đám cười đùa vui vẻ, như bọn con nít. Gã vẫn như ngày nào, vẫn nhí nhảnh, tươi vui, mặc dù năm nay với tôi gã đã ngang hàng bố. Gã lớn tiếng sai vợ làm một mâm thật thịnh, nào những gà, những tôm, những sóc Suối Nghệ. Mọi người quây quần bên nhau vui vẻ khi ngoài trời vừa nhá nhem màu nắng tắt. Có rượu vào gã lăng xăng và hung hăng hơn mọi thường, nói hung hăng ví von vậy chứ cái khẩu đặt sệt chất Qụảng Trị của gã thì không ai sánh bằng. Mời hết người này, rồi ép đến người kia, dường như sự hiếu khách trong gã là cái gì đó rất đong đầy và luôn có sẵn.
Trong cơn nửa tỉnh nửa say vì bị sự hiếu khách của gã tra tấn Tôi buột miệng hỏi gã:"Nhà bác có con gì mà sao nghe hôi thế, chuột chết à ?". Gã chụp tay tôi, mắt nhướng lên thật thảm mà bảo rằng:"Có con chóp mào vừa chết đó thôi". Nghe đến chóp mào, mắt tôi sáng gỡ và như tỉnh rượu, tôi hỏi và mừng thầm trong bụng:"Nhà con cũng nuôi chóp mào đây, chim bác sao mà chết uổng vậy". Gã nhấp ly rượu rồi tiếp chuyện:" Do tao già, mắt nhắm mắt mở treo lên cây, mà không trúng, khiến con chim 3 mùa của tao mất mạng, xác nó vẫn còn để đó cả mấy ngày nay rôi". Tôi nhìn gã với ánh mắt xoa dịu:" Thôi hết duyên hết nợ rồi bác ạ, hay đầu mùa này bác kiếm một con bổi mà nuôi". Giọng gã đến lúc này đã nghẹn, cuốn lưỡi gã đỏ tươi, đôi mắt trợn tròn đầy căm giận:"Tao nuôi con đó cho đỡ xót ba ông, thế mà bây giờ nó cũng chết mẹ rồi, số tao đen lắm con ơi". Lời gã phát ra giữa những tiếng nấc nghe thật xé lòng, khiến tôi có một linh cảm lạ, tôi cố an ủi và cố tìm hiểu chuyện về ba ông gì đó mà gã vừa nói, Giọng gã khó nghe nên tôi không chắc lắm.
Thấy tôi cố hỏi thì gã càng im, khác hẳn với lúc rượu vào lời ra giòn giã ban nãy. Tôi phải rặn miết gã mới chịu kể đầu đuôi sự tình:"Cách đây lâu rồi, tao về thăm quê, quê tao ở tận Quảng Trị, vì hoàn cảnh xô đẩy nên tao phải về đất Suối Nghệ - Bà Trịa này mà mưu sinh, nhưng cũng nhờ trời thương mà tao làm ăn cũng khá giả, mỗi dịp lễ chạp tao đều về thăm nhà, thăm quê, nhà tao ở một huyện vùng sâu, khá xa thị trấn, hoang du lạc hậu. Dịp đó, tao may mắn được thằng em họ, nó biếu cho 3 ông Chào Mào. Gọi bằng ông bởi tao quý ba ông quá đỗi. Cả ba đều có vẻ ngoài tuấn tú và thần thái ung dung khác đời. Ông thì mòng cào vút nhọn hoắt, ông thì mào hướng ra sau nhìn rất lạ, ông thì mòng cong như sừng một con tê. Đặc biệt là mòng cả ba ông đều có màu đỏ thẳm, nối dài xuống cặp mí cũng bọc lớp da hồng hồng đỏ đỏ, rất đẹp mắt.
Hình ảnh mang tính chất minh họa.
Giọng hót thì mỗi ông, mỗi khác. Ông hót giọng cao, sổ lia lịa nhấp cánh xòe đuôi nhúng cầu. Ông thì vừa hót vừa ché dồn dập 5 6 hồi không nghỉ, Ông thì đi giọng dài mà nhanh, còn giọng ché thì thuộc hàng quỷ khóc thần sâu, làm tao sùng mà gọi bằng ông. Tao mừng thầm mà muốn vỡ cả bụng, đời tao thật may mắn ! Tao mừng lắm, sướng lắm, rồi thì cả đêm không ngủ, đứng lắp ló rình xem ba ông thi nhau hát múa. Thật khác thường".
Hình ảnh mang tính chất minh họa.
Thời xưa mà, vận chuyển khó khăn nên tao cho cả ba ông vào cùng một lồng, gửi thằng lơ xe, và nhét cho nó vài tờ xanh đỏ. Nói cũng ờ ờ gật gật như hiểu chuyện rồi lờ đi, làm tao cũng yên tâm phần nào mà lên xe, đánh một giấc. Tao đánh như chết (chắc cũng tại đem qua tao sướng đến không ngủ được). Bất chợt trong giấc mơ tao nghe sông sốc một mùi là lạ, giật mình, thì ra là bọ buôn heo miệt ngoài, đến khoảng đường chật, 2 xe ép sát nhau làm gió thoảng cái mùi mà ai náy trong xe đều...mắc ói, người la người chửi ôm xòm. Riêng tao thì gạt ngang, rồi chấp tay làm gối mà ngủ tiếp, chưa kịp chộp mắt, thì thằng lơ khi nãy la to:" Ai đá.. ỉ.. gì xuống hết nha bà con, chút mà có mắc xe không dừng đâu đó". Nhưng tiện, tao đi xả bầu tâm sự, chợt nhớ đến mấy ông Chóp Mào, nên mò ra sau xin thằng lơ để bón cám cho chúng thì...
Ba ông nằm cứng đơ, cám nước văn vương vãi mắt ông nào ông náy nhắm tịt, tao già tớt từng tuổi này mà phải khóc hu hu như một đứa trẻ, mọi người trên xe nhìn tao như một con bệnh thần kinh, người xì xầm, ngườ bĩu môi rồi vội vã lên xe chẳng chút mảy may. Tao đứng chết trân, hồn tao như lìa khỏi xác, chết nửa phần. Tao khóc suốt đoạn đường đi, khóc vì tiếc, vì thương mà cũng vì hận cái số đen đuổi của tao. Về đến Tân Phong - Đồng Nai rồi mà lại mất tao thẫm nghĩ có khi đi hết dãy Trường Sơn cũng chưa chắc có ba ông như thế ! ( Khóc òa )"...
Hình ảnh mang tính chất minh họa.
Kể đến đây mọi người trong bàn nhậu nhìn nhau, chẳng ai biết gã nói gì với tôi mà nước mắt giọt ngắn giọt dài, cuộc vui như trùng xuống bởi tiếng khóc của gã đàn ông ngũ tuần. Gã thú với tôi rằng gã là người yêu thương loài vật, gã ăn cầy, nhưng cầy chết gã không ăn mà đem chôn tử tế. Gã thương chúng lắm, mến tay mến chân rồi. Nói đến đây mắt gã rưng rưng, tay cầm ly rượu Hải Mã có vẻ không vững, nước mắt rời đều trên má gã, gã làm thinh rồi chìm vào mem rượu. Tôi thầm nghĩ có lẽ giờ này gã đang mơ, mơ về một ngày gã được về quê và gặp lại một ông đỏ chóp...
Black_fish9402
Sửa lần cuối: