black_fish9402
Chim Râu Đỏ
Những ngày đen tối...
Tôi hét lên một tiếng "Éc..éc..éc...". Một tiếng kêu vô vọng, nhìn đàn của mình bay xa Tôi bực khóc, trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại có kết cục như thế này... Những âm thanh cứ ám ảnh tôi, tôi hét lênh như chưa bao giờ được hét, và tôi vùng vẫy như chưa bao giờ vùng vẫy nhưng bất lực...Một người đàn ông xuất hiện sau những song sắt - Người đã đẩy tôi vào tình trạng này.
Tôi đã bị sốc khi không thể di chuyển được nữa, mặt lưới bao phủ tôi. Tôi được đưa về một nhà tù lớn, ở đó tôi đã vật vả tìm kiếm lối thoát cho cuộc đời mình. Hoảng loạn sợ hãi, tôi nhảy lung tung khắp các song sắt, đầu tôi chảy máu đầm đìa. Tôi la hét như điên và không chấp nhận sự thật phũ phàng này...
Tôi cố gắng tìm lí do mà mình bị bắt vào đây , tôi đã làm sai điều gì chăng ? Nhưng không mọi câu hỏi trong tâm trí rối bời của tôi không thể nghĩ ra lời đáp. Ngày qua ngày, tôi đã thích nghi với cuộc sống trong bóng tối của chiếc lồng vô giác. Tôi thèm sự ấm áp của ánh mặt trời và sự tự do mãi mãi. Có lẽ tôi đã mộng tưởng nhiều trong hoàn cảnh này, đối diện với sự thực có lẽ là duy nhất, cơn gió lạnh của ngày đông sâu sát vào tim, làm tôi mất nhiệt. Tôi trầm cảm.
Thế giới của tôi chỉ có sự tự do, hạnh phúc bên vợ con. Giờ này ngoài rừng thiên họ như thế nào, lũ con nheo nhóc của tôi sẽ sống thế nào khi thiếu sự dìu dắt của cha. Chúng sẽ bở vơ trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên hoang dã. Tình phụ tử trong tôi nổi dậy thật mạnh mẽ...
Vợ tôi phải một mình nuôi con, tội cho nàng. Tôi hy vọng ngày nào đó mình lại được đoàn tụ. Ngày qua ngày đêm qua đêm kể từ ngày tôi sa lưới, cuộc sống của tôi thật tẻ nhạt và biết đâu tôi sẽ chết trong tay một kẻ vô tâm nào đó.
Thời gian lặng lẻ trôi, tôi vẫn không thể nào từ bỏ ước muốn được thoát khỏi cái nhà tù hãm hiu lạnh lẽo này. Tôi sử dụng tất cả sức lực nhưng vô ích. Tôi bị giam trong một nhà tù có mái thật thấp, dơ bẩn, nhếch nhác. Tôi nhìn thế giới bên ngoài qua nhưng song sắt vô hồn...Bầu trời giờ đây chẳng còn tôi nữa...
Trong ánh sáng le lói của căn tù, tôi thu mình ép người vào những song sắt để lìa đời, đời tôi thế là hết, sẽ chẳng có một phép mầu nào xảy ra...Cứ thế hết lần này đến lần khác mà chẳng chết cho được.Tôi bị đẩy vào một nhà tù mới, không khá hơn là bao. Làm sao để họ hiểu được tôi:"Rằng tôi muốn tự do vì tôi là Chim chứ không phải Chó mà thích được giam cầm, có lẻ ông ta không hiểu... Một kẻ vô minh...
Một người đàn ông tự xưng mình là một người cao quý. Khi sỡ hữu tôi, ông ta có cảm được nỗi đau mà tôi đã trải qua, không vui vẻ gì như ông ta nghĩ. Tôi là thú vui của ông ta, mà tôi thực sự là một tù nhân vô tội, còn ông ta là ai ? Liệu rằng khi nhốt tôi vào tù ông ta có thấy vui ? Hỡi mặt trời cao quý, hỡi bầu trời xanh kia, hay cho ta là ta, hồn ta sẽ còn mãi nơi núi rừng sâu thẳm...Trên đời này có ai muốn như ta...
Bài viết mang tính chất kham khảo.
(Nguồn www.oknation.net & bổ sung hình ảnh).
.
Tôi hét lên một tiếng "Éc..éc..éc...". Một tiếng kêu vô vọng, nhìn đàn của mình bay xa Tôi bực khóc, trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại có kết cục như thế này... Những âm thanh cứ ám ảnh tôi, tôi hét lênh như chưa bao giờ được hét, và tôi vùng vẫy như chưa bao giờ vùng vẫy nhưng bất lực...Một người đàn ông xuất hiện sau những song sắt - Người đã đẩy tôi vào tình trạng này.
Tôi đã bị sốc khi không thể di chuyển được nữa, mặt lưới bao phủ tôi. Tôi được đưa về một nhà tù lớn, ở đó tôi đã vật vả tìm kiếm lối thoát cho cuộc đời mình. Hoảng loạn sợ hãi, tôi nhảy lung tung khắp các song sắt, đầu tôi chảy máu đầm đìa. Tôi la hét như điên và không chấp nhận sự thật phũ phàng này...
Tôi cố gắng tìm lí do mà mình bị bắt vào đây , tôi đã làm sai điều gì chăng ? Nhưng không mọi câu hỏi trong tâm trí rối bời của tôi không thể nghĩ ra lời đáp. Ngày qua ngày, tôi đã thích nghi với cuộc sống trong bóng tối của chiếc lồng vô giác. Tôi thèm sự ấm áp của ánh mặt trời và sự tự do mãi mãi. Có lẽ tôi đã mộng tưởng nhiều trong hoàn cảnh này, đối diện với sự thực có lẽ là duy nhất, cơn gió lạnh của ngày đông sâu sát vào tim, làm tôi mất nhiệt. Tôi trầm cảm.
Thế giới của tôi chỉ có sự tự do, hạnh phúc bên vợ con. Giờ này ngoài rừng thiên họ như thế nào, lũ con nheo nhóc của tôi sẽ sống thế nào khi thiếu sự dìu dắt của cha. Chúng sẽ bở vơ trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên hoang dã. Tình phụ tử trong tôi nổi dậy thật mạnh mẽ...
Vợ tôi phải một mình nuôi con, tội cho nàng. Tôi hy vọng ngày nào đó mình lại được đoàn tụ. Ngày qua ngày đêm qua đêm kể từ ngày tôi sa lưới, cuộc sống của tôi thật tẻ nhạt và biết đâu tôi sẽ chết trong tay một kẻ vô tâm nào đó.
Thời gian lặng lẻ trôi, tôi vẫn không thể nào từ bỏ ước muốn được thoát khỏi cái nhà tù hãm hiu lạnh lẽo này. Tôi sử dụng tất cả sức lực nhưng vô ích. Tôi bị giam trong một nhà tù có mái thật thấp, dơ bẩn, nhếch nhác. Tôi nhìn thế giới bên ngoài qua nhưng song sắt vô hồn...Bầu trời giờ đây chẳng còn tôi nữa...
Trong ánh sáng le lói của căn tù, tôi thu mình ép người vào những song sắt để lìa đời, đời tôi thế là hết, sẽ chẳng có một phép mầu nào xảy ra...Cứ thế hết lần này đến lần khác mà chẳng chết cho được.Tôi bị đẩy vào một nhà tù mới, không khá hơn là bao. Làm sao để họ hiểu được tôi:"Rằng tôi muốn tự do vì tôi là Chim chứ không phải Chó mà thích được giam cầm, có lẻ ông ta không hiểu... Một kẻ vô minh...
Một người đàn ông tự xưng mình là một người cao quý. Khi sỡ hữu tôi, ông ta có cảm được nỗi đau mà tôi đã trải qua, không vui vẻ gì như ông ta nghĩ. Tôi là thú vui của ông ta, mà tôi thực sự là một tù nhân vô tội, còn ông ta là ai ? Liệu rằng khi nhốt tôi vào tù ông ta có thấy vui ? Hỡi mặt trời cao quý, hỡi bầu trời xanh kia, hay cho ta là ta, hồn ta sẽ còn mãi nơi núi rừng sâu thẳm...Trên đời này có ai muốn như ta...
Bài viết mang tính chất kham khảo.
(Nguồn www.oknation.net & bổ sung hình ảnh).
.
Sửa lần cuối: