Mỗi ngày một câu chuyện

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
[h=5]Một chú bé được bố mẹ đưa đi "tắm tiên".
Đến bãi tắm, thấy một chị có bộ ngực đồ sộ, chú hỏi:
- Sao của chị kia to vậy?".
Bà mẹ xấu hổ:
- Con đừng nhìn, những người như vậy là những người rất đần. Chú bé lại chỉ vào "của quí" một ông hỏi:
- Sao của chú kia to vậy? Bà mẹ đỏ mặt:
- Những người đó rất ngu, con đừng nhìn.
Một lúc sau ko thấy chồng đâu, bà mẹ bảo chú bé đi tìm.
Chú đi một hồi rồi trở về nói với mẹ:
- Con thấy bố đang nói chuyện với một cô rất đần, càng nói thì trông bố càng ngu!!
[/h]
 

thodeco

New member
Một chú bé được bố mẹ đưa đi "tắm tiên".
Đến bãi tắm, thấy một chị có bộ ngực đồ sộ, chú hỏi:
- Sao của chị kia to vậy?".
Bà mẹ xấu hổ:
- Con đừng nhìn, những người như vậy là những người rất đần. Chú bé lại chỉ vào "của quí" một ông hỏi:
- Sao của chú kia to vậy? Bà mẹ đỏ mặt:
- Những người đó rất ngu, con đừng nhìn.
Một lúc sau ko thấy chồng đâu, bà mẹ bảo chú bé đi tìm.
Chú đi một hồi rồi trở về nói với mẹ:
- Con thấy bố đang nói chuyện với một cô rất đần, càng nói thì trông bố càng ngu!!
những câu chuyện của a rùa hay quá,sưu tầm thêm a ơi
 

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
10009550.jpg
 

Tâm Nano

Đại Sứ Chào Mào
Lâu lắm rồi vì nhiều lý do mà mình đã không gửi bài lên topic naỳ. Hôm nay, ngày thứ Ba 15/01/2013 mình hâm nóng nó bằng câu chuyện sau đây, thân mời anh em cùng xem :

CÁI GIÁ CỦA SỰ TỨC GIẬN

Một bà cụ có tính tình cau có, thường xuyên nổi giận vì những sự việc nhỏ nhặt, hơn nữa, mỗi khi tức giận hay dùng lời lẽ ác độc, vô tình đã làm tổn thương nhiều người, vì thế bà ta giao tiếp với hàng xóm bạn bè đều không được hài hòa.

Bà ta cũng biết khuyết điểm của mình, mong muốn sửa lại lỗi lầm thành tật này. Nhưng mỗi khi tức lên thì chính bà ta cũng không thể khống chế được tâm mình.

Một hôm, một người đã nói với bà : “Chùa gần đây có một vị thiền sư, cũng là vị cao tăng, tại sao bà không đến xin lời chỉ dạy, biết đâu thiền sư có thể giúp được cho bà.”

Bà ta cũng cảm thấy có lý, đã đến tham vấn với thiền sư.

Khi bà ta thổ lộ tâm trạng của mình, bà ta có thái độ rất thành khẩn, rất mong muốn có được một vài lời khai thị từ vị thiền sư đó. Vị thiền sư im lặng nghe bà kể lể, chờ cho bà ấy nói hết, mới dẫn bà ta vào một thiền phòng, sau đó khóa cửa thiền phòng và rời khỏi đó.

Bà ta một lòng muốn có được lời chỉ dạy của thiền sư, nhưng không ngờ thiền sư đã nhốt bà ta vào trong một thiền phòng vừa lạnh vừa u tối. Bà ta tức tối hét lên, cũng như ngày thường, bà ta buông những lời nhục mạ quái ác. Nhưng cho dù bà ta có la hét cách nào, nhưng ở ngoài vẫn im lặng, thiền sư hình như không nghe thấy lời nào.

Khi không còn chịu đựng được nữa, thì bà ta thay đổi thái độ cầu xin thiền sư thả mình ra, nhưng thiền sư vẫn không động lòng thay đổi cách hành xử của mình, vẫn mặc kệ bà ta tiếp tục nói gì thì nói.

Qua một hồi rất lâu, cuối cùng trong thiền phòng cũng không còn tiếng la hét hay nói năng của bà ta nữa, thì lúc này, phía ngoài thiền phòng mới có tiếng nói của thiền sư hỏi : “Bà còn giận không ?”

Thế là bà ta giận dữ trả lời : “Tôi chỉ giận tôi, tôi hối hận sao phải nghe lời người khác, tìm đến cái nơi quỷ quái này để xin ý kiến của ngươi.”

Thiền sư ôn tồn nói : “Kể cả chính mình bà cũng không chịu buông tha, thì bà làm sao có thể tha lỗi cho người khác chứ ?” Nói xong thiền sư lại im lặng.

Sau một thời gian im lặng, thiền sư lại hỏi : “Bà còn giận không ?”

Bà ta trả lời : “Hết giận rồi !”

“Tại sao hết giận !”

“Tôi giận thì có ích gì, không phải vẫn bị ông nhốt tôi trong cái phòng vừa u tối vừa lạnh lẽo này hay sao ?”

Thiền sư nói với vẻ lo lắng : “Bà xử sự kiểu này càng đáng sợ hơn đấy, bà đã đè nén cơn tức giận của mình vào một chỗ, một khi nó bộc phát ra thì càng mãnh liệt hơn.” Nói xong, thiền sư lại quay đi.

Lần thứ 3 thiền sư quay lại hỏi bà ta, bà ta trả lời : “Tôi không giận nữa, ông không xứng đáng để tôi giận !”

Thiền sư nói : “Cái gốc tức giận của bà vẫn còn, bà cần phải thoáng ra khỏi vòng xoáy của tức giận trước đã.”

Sau một hồi lâu, bà ta đã chủ động hỏi thiền sư : “Bạch thiền sư, ngài có thể nói cho con biết tức giận là cái gì không ?”

Thiền sư bước vào, vẫn không nói chuyện, chỉ có động tác như vô tình đổ đi ly nước trong cái ly trên tay.

Lúc này thì bà ta hình như đã hiểu.

Thì ra mình không bực tức, thì làm gì có tức tối giận hờn? Tâm địa trống không, không có một vật gì, thì làm gì có tức tối?

Trong lòng không có bực tức, thì làm sao có cơn giận?

Thật ra tức tối không những tự làm cho mình khổ đau, và những người xung quanh cũng theo đó mà buồn lòng. Lúc tức tối tức giận, không gì ngăn cản cái miệng, buông lời quái ác, một số lời lẽ trong đó có thể làm đau lòng người nghe, thậm chí có cả những người yêu thương quan tâm mình.

" Nhất niệm sân tâm khởi, bách vạn chướng môn khai ", chỉ một niệm khởi sân mà kết quả là muôn ngàn chướng ngại nẩy sanh.

Cho nên đừng nên vì sự việc nhỏ nhặt mà gây ra chuyện hại người hại mình, tức tối la hét là hành vi của kẻ ngu muội.

Tuy chúng ta chưa thể là một người thông minh, nhưng tối thiểu chúng ta cũng đủ trí tuệ ngăn cản mình làm một con người ngu dại. Xem nhẹ hơn mọi sự việc không như ý, đồng thời tìm thấy ich lợi trong im lặng, giác ngộ ý thiền trong cuộc sống. Từ đó chúng ta sẽ cảm nhận cuộc sống không cần phải mệt mỏi như ta tưởng, cũng không phài khốn khó như ta đã gặp.

Những sự việc nhỏ nhặt cũng giống như những hạt cát trong đôi giày đã làm cho bạn khó chịu.

Thế thì bạn lựa chọn cách giũ bỏ hạt cát hay vứt bỏ đôi giày ? Chúng ta không thể không mang giày, vì còn con đường dài phía trước, thế thì tại sao chúng ta không chịu giũ bỏ hạt cát!

Sưutầm
Thân chào, tinatino
 

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
Ngoại tình kiểu độc
Giám đốc: Alo
Bồ nhí: Em nhớ anh quá!
Giám đốc: Biết rồi
Bồ nhí: Anh hôm nay sao vậy? Anh còn nhớ em không?
Giám đốc: Nguyễn Văn Còn
Bồ nhí: Bà xã anh đang ở nhà hả?
Giám đốc: Đúng rồi
Bồ nhí: Hôm nay mình gặp nhau nha?
Giám đốc: Lê Văn Bận
Bồ nhí: Vậy khi nào gặp?
Giám đốc: Trần Văn Mai
Bồ nhí: Sáng hay chiều hả anh yêu?
Giám đốc: Hoàng Văn Chiều
Bồ nhí: Mấy giờ anh yêu?
Giám đốc: Đinh Văn Bảy
Bồ nhí: Vẫn ở chỗ cũ hả?
Giám đốc: Nguyễn Y Vân (vẫn y nguyên)
Bồ nhí: À quên cho em thêm tiền mua cái áo đầm mới nha?
Giám đốc: Hồ Văn Được
Bồ nhí: Anh hứa nha !!!
Giám đốc: Ngô Văn Hứa
Bồ nhí: OK! Ngày mai, buổi chiều, 7 giờ, ở chỗ cũ nha, hôn anh chụt chụt chụt.
Giám đốc cúp máy cái rụp, nói rõ to cho vợ nghe: "Bực mình, có cái danh sách khen thưởng từng đó người mà không nhớ."
 

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
Thấy gì
Lớp học đang yên tĩnh, đây đó vang lên tiếng nói chuyện của lớp bên cạnh. Bỗng có một luồng gió nhẹ hất tung váy của cô giáo lên . Cuộc khẩu cung bắt đầu:
- Dũng! Váy cô vừa bay lên em nhìn thấy gì ?!
- Thưa cô em nhìn thấy bắp chân cô.
- Đuổi học 1 ngày .
- Hùng ! Váy cô vừa bay lên em nhìn thấy gì ?!
- Thưa cô em nhìn thấy đầu gối cô
- Đuổi học 1 tuần .
- Thế Anh! Váy cô vừa bay lên em nhìn thấy gì ?!
- Thưa cô em nhìn thấy đùi cô .
- Đuổi học 1 tháng .
- Cường! Váy cô vừa bay lên em nhìn thấy gì ?! Cường xách cặp táp lên:
- Chào tạm biệt các bạn...hẹn 1 năm nữa tớ quay trở lại ^^
 

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
[h=5]Nghe được tại 1 quán bún mắm.
- Chàng (giận dữ): Này chủ quán, sao trong tô bún của tui có cọng lông thế này. Đổi tô khác mau đi.
- Nàng (liếc yêu chàng): Sao tự nhiên hôm nay anh khó tính thế nhỉ ? Tối hôm qua úp mặt vào cả đống lông thế mà có phàn nàn tiếng nào đâu . Bây giờ chỉ có 1 cọng mà nhăn nhó .
- Chàng (nghiêm mặt) : Không phải đâu em, tính anh rất rõ ràng. Nếu tối hôm qua trong ấy mà có cọng bún là không được với anh đâu. Cái nào ra cái đó ....[/h]
 

Leodevincy

Chào mào Việt
Đã lâu lắm rồi topic này trôi xa quá. Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra, có việc vui, có việc buồn, có việc phiền muộn, có việc làm mình bất ngờ hạnh phúc... Ko biết câu chuyện sau đây đã có AE nào post chưa vì hơn 50 trang quả thật cũng khó để mà đọc hết chia sẽ của hơn 10 ngàn thành viên.

Xin chia sẽ với AE câu chuyện sau đây:

Chuyện 'tấm ván đóng đinh' và dạy con lòng vị tha

Giận dữ, thù hận, ích kỉ, giống như vết đinh kia, có nhổ đi vẫn in hằn sự tổn thương. Chỉ có lòng vị tha mới đem đến cho con người hạnh phúc!”.

Chuyện kể rằng có một cậu bé nọ, tính tình rất cáu kỉnh, dễ nổi giận, không ai khiến cậu vừa ý cả. Nhưng chính tính cách này làm cho cậu bé cảm thấy rất mệt mỏi. Hiểu tâm tư của con, người cha đưa cho cậu một túi đinh và một tấm ván bằng gỗ, cha cậu dặn: “Khi con cảm thấy căm ghét ai, hay bất cứ người nào làm con giận dữ, thay vì chửi mắng họ, con hãy đóng một cái đinh lên tấm ván gỗ này”.

Ngày qua ngày, tấm ván chi chít những chiếc đinh. Cha cậu lại khuyên: “Nếu con gặp một điều vui hay bớt giận một ai đó, con hãy nhổ những chiếc đinh kia ra khỏi ván”. Dần dần những chiếc đinh trên ván đã được nhổ sạch, cậu bé trở nên biết lắng nghe và dễ tha thứ hơn nhiều. Cậu khoe điều đó với cha, cha cậu bảo đưa tấm ván tới và hỏi cậu bé xem có thấy gì khác không, cậu bé trả lời rằng tấm ván đã không còn lành lặn nữa… Người cha nói: “Giận dữ, thù hận, ích kỉ, giống như vết đinh kia, có nhổ đi vẫn in hằn sự tổn thương. Chỉ có lòng vị tha mới đem đến cho con người hạnh phúc!”.

Vị tha là biết nhường nhịn, bao dung, không thù hận, cay cú, dù có chịu thua thiệt. Ai cũng hiểu, nếu có lòng vị tha, con người có thể sống thanh thản, có hạnh phúc và biết đem hạnh phúc đến cho người khác. Tuy nhiên, lòng vị tha của con người không phải sinh ra đã có, mà phải được hình thành từ nền tảng giáo dục, phải biết nhận thức và có quá trình rèn luyện mới được.

Dạy trẻ biết vị tha là điều không dễ, bởi trẻ thường được nuông chiều, là trung tâm điểm trong mỗi gia đình, sự thỏa mãn trẻ thường tạo tính ích kỉ, trong khi trẻ vị tha lại rất cần sự nhường nhịn, biết động viên, chia sẻ khó khăn với bố mẹ, người thân, bạn bè.

  • Để giáo dục trẻ tính vị tha, cha mẹ phải là tấm gương cho trẻ, không nói xấu, không tranh cãi đúng sai đến cùng; trong gia đình cần ứng xử theo đúng vai vế, tôn ti, trật tự; kính trọng và nhường nhịn người già, em bé.
  • Giúp trẻ hiểu vị tha khác với sự nhu nhược rụt đầu trốn tránh, nhường nhịn bạn yếu, bạn khuyết tật, nhưng không thỏa hiệp với những thói xấu của bạn.
  • Dạy trẻ biết tôn trọng bản thân, tôn trọng những người xung quanh, hiểu đâu là giới hạn của mình, của bạn.
  • Dạy trẻ biết hòa đồng, hòa nhập, hiểu cuộc sống chứa nhiều mâu thuẫn, cần biết chấp nhận những điều không theo ý mình
  • Dạy trẻ biết giúp đỡ, biết chia sẻ, cảm thông với những người yếu thế, người khó khăn, hoạn nạn.
  • Cuối cùng, hãy là bạn của trẻ, vị tha ngay trong từng ứng xử hàng ngày với trẻ.
[Sưu tầm từ Internet]
 

chào mào bổi

Ban Phát Triển Diễn Đàn


CHUYỆN NGƯỜI TRỒNG NGÔ

Tại vùng trang trại xa xôi, có một người nông dân năm nào cũng trồng được những cây ngô rất tốt.

Năm nào ông cũng mang ngô tới hội chợ liên bang và năm nào ngô của ông cũng đạt giải nhất. Ai cũng cho rằng ông có những bí quyết riêng độc đáo. Có một lần, một phóng viên phỏng vấn ông và phát hiện ra rằng người nông dân luôn chia sẻ những hạt giống ngô tốt nhất của mình với những người hàng xóm ở các trang trại xung quanh.

- Tại sao bác lại chia những hạt giống tốt nhất đi, trong khi năm nào họ cũng đem sản phẩm đến cùng hội chợ liên bang để cạnh tranh với sản phẩm của bác? - Phóng viên hỏi.

- Anh không biết ư?- Người nông dân thật thà đáp - Gió luôn thổi phấn hoa và cuốn chúng từ trang trại này sang trang trại khác, từ cánh đồng này sang cánh đồng khác. Nếu những người hàng xóm quanh tôi chỉ trồng được những cây ngô xấu thì việc thụ phấn do gió rõ ràng sẽ làm giảm chất lượng ngô của chính trang trại của tôi. Tức là, nếu tôi muốn trồng được ngô tốt, tôi cũng phải giúp những người xung quanh trồng được ngô tốt đã!

Cuộc sống cũng như vậy. Những người muốn được hạnh phúc phải giúp những người sống quanh mình hạnh phúc. Những người muốn thành công phải giúp những người quanh mình thành công. Giá trị cuộc sống của bạn được đo bằng những cuộc sống mà bạn “chạm” tới.

[sưu tầm]



 

khoicmq7

New member
Hôm nay không có câu chuyện như mọi ngày và thay vào đó là những suy gẫm hằng ngày, thân mời AE cùng chiêm nghiệm một món mới với tiêu đề : TỜ LỊCH MỖI NGÀY.

Nhà tôi treo một “lốc” lịch to nơi phòng khách, mỗi sáng thức dậy, tôi gỡ một tờ quăng đi… Khi ló tờ mới, tôi xem kỹ câu danh ngôn nếu có, coi đấy như lời dạy dỗ đầu ngày của các bậc tiền bối ! Không biết ai sao, riêng tôi thấy tâm đắc việc này lắm !
Ví như, sáng thứ 2 tuần trước, ngủ dậy liền đến bóc tờ lịch, tờ mới có ghi câu danh ngôn của Turenne:
*“Tôi có ý kiến này muốn tặng bạn: Đó là, mỗi khi bạn muốn nói, bạn hãy làm thinh”.
*Xem câu ấy xong, tôi ngẫm nghĩ… và thấy có lý, hay lắm. Quá hay đi chứ! Lời khuyên răn này rất xác đáng, đã đúc kết một kinh nghiệm quí báu trong cuộc sống đầy những chuyện khôn lường của lòng dạ con người! Và, ngày hôm đó tôi cẩn ngôn hơn! Tôi chỉ thực hành nửa câu nói ấy mà cũng thấy mình khá rồi! Còn thực hành nguyên câu dĩ nhiên là không nổi! Xin cảm ơn ông hay bà Turenne người nước nào tôi không rõ, đã cho tôi một chút của báu giắt lưng phòng thân trên đường đời gian truân! Tôi không muốn coi tiếp câu danh ngôn của ngày kế tiếp… Ừ, cứ giữ bí mật để đó, vội gì!
Đến sáng ngày thứ 3, ngủ dậy, tôi lại gỡ lịch, gặp câu nói của Swift:
“Nổi giận là tự gánh giùm lỗi của người khác!”.
*Chí lý ! Dại gì mà nổi giận cơ chứ! Quả nhiên, câu ấy tác động nơi từng sâu thẳm tâm hồn, ngày hôm đó gặp nhiều việc bực mình, mà tôi đâu có thèm giận! Ngu gì gánh lỗi kẻ khác! Lại phải cảm ơn cái ông Swift hay bà Swift gì đó nữa!…
Rạng đông ngày thứ 4, lại ló tờ lịch ghi câu của Montesquieu:
“Phải khóc con người lúc sinh ra, chứ đâu phải lúc chết”.
Chết rồi có phải làm gì nữa đâu mà cực với nhọc! Thế thì cũng chả nên khóc lóc mà làm chi! Ừ nhỉ! Lạ thật! Cái chết đột nhiên giảm bộ mặt khủng khiếp trong tâm tưởng tôi, nói chí tình cũng phải có chút ít tác dụng của Montesquieu mới ra thế! Và, ngày hôm đó tôi nghị lực hơn, yêu đời hơn! Lại cảm thấy mình cứng cáp lên!
Sang ngày thứ 5, tờ lịch hiện lên câu ngạn ngữ Ba Tư:
“Lưỡi dài thu ngắn đời sống”.
*Ôi, quá chất lượng! Dân Ba Tư kinh nghiệm quá dày dặn! Nói lắm chỉ được cái “nguy to”, chỉ được cái “rước họa vào thân”! Còn nhớ trong ngày ấy, lúc nhậu cùng bạn bè, vậy mà tôi cũng ráng tịnh khẩu! Cứ sợ sa vào cái “vạ mồm”!
Đến ngày thứ 6, tờ lịch lấp lánh câu danh ngôn khác, thật cao siêu của Villier de l’Isle Adam:
“Người nhục mạ bạn, họ chỉ nhục mạ ý nghĩ của họ có về bạn, tức là họ nhục mạ chính họ!”.
*Câu này trong tầng sâu là đúng, nhưng thực hiện quả là thiên nan vạn nan! Lên hàng thánh mới
xài được! Tâm đắc lắm nhưng cứ cất yên đấy! Công lực chưa đủ, chờ thời gian nữa hẵng hay!
Sáng ngày thứ 7, lại ló câu của Cervantes:
“Ăn to thì di chúc nhỏ”.
Úi cha! Cũng có lý quá! Tôi coi tiếp luôn ngày Chủ nhật xem sao… Đó là câu của G. Herbert:
“Ai cũng có một thằng điên trong ống tay áo”.
Trời đất ! Lại cũng quá đúng! Những lúc bưng ly bia, cốc rượu chỗ đông người, trong ống tay áo tôi thường rớt ra thằng điên, thậm chí đôi lúc rớt ra hai thằng ! Say quá, có khi rớt tới ba thằng!
Ôi chao! Riêng về phần danh ngôn, tờ lịch vậy mà hay! Một lần nữa xin cảm ơn, cảm ơn… tờ lịch gỡ mỗi ngày! Việc gì phải đi thư viện đọc sách hao thời gian, cứ lịch đấy mà học mãn đời không hết!…
“Trần Gian Một Khúc “
Con người ta sinh ra, ai thoát khỏi:
Sinh, lão, bệnh, tử?
Sinh, Trụ, Hoại, Diệt
là định luật của tạo hóa, không có cách chi thay đổi được.
Cây cối đâm chồi nảy lộc vào muà xuân, xanh tốt xum xuê trong mùa hè, lá héo vàng vào mùa thu, đến mùa đông thì lá vàng rơi rụng, chỉ còn trơ trụi cành cây. Rồi tới mùa xuân năm sau, cây lại đâm chồi nảy lộc. Cái chu kỳ sinh, trụ, hủy, diệt cứ tiếp nối nhau, không ngưng nghỉ.
Ðời người là bể trầm luân, cõi thế gian đầy những ưu tư phiền não. Vạn vật đều bị chi phối bởi luật vô thường.. Vừa mới sinh ra cất tiếng khóc oa oa chào đời. Rồi lớn lên, bước vào đời với bao nhiều mộng đẹp.
*Thoắt một cái, mái tóc đã điểm sương, mắt đã mờ, lưng đã mỏi, 2 chân đã chậm chạp. Rồi cuối cùng, là hai tay buông xuôi, đi vào lòng đất, bỏ lại trên thế gian tất cả các thứ mà cả đời phải bôn ba vất vả mới làm ra được..
Ðời người như giấc mộng.
Người ngoại quốc cũng có câu: Life is too short. (cuộc đời quá ngắn) Thế mà, con người ta khi còn sức khỏe thì mải mê kiếm tiền, lo củng cố địa vị, danh vọng, không có thì giờ để hưởng đời đúng nghĩa.
Cũng ít ai sửa soạn tâm tư để đón nhận những cái vô thường của tuổi gìa. Ðến khi mái tóc đã điểm sương, da đã nhăn, mắt đã mờ, chân đã chậm thì mới giật mình, rồi buồn phiền, thất vọng, nuối tiếc. Khi đó, bao nhiêu tiền của cũng trở thành vô dụng. Ăn uống thì phải kiêng thứ này, cữ thứ kia vì đường lên cao, cholesterol lên cao. Ăn đồ cứng không được vì hàm răng cái rụng, cái lung lay. Ði chơi xa thì không dám vì sức khỏe kém, đầu gối đau nhức. Nghe nhạc, xem phim cũng không được vì tai đã nghễng ngãng, mắt đã kèm nhèm.
Người VN mình vốn cần kiệm, chăm làm, chắt bóp để có của ăn của để. Làm việc thì liên miên quên cả cuối tuần, bất kể ngày lễ hay ngày Tết. Làm thì nhiều, mà ít dám vui chơi huởng thụ như người Âu Mỹ..
Suốt đời cặm cụi, nhịn ăn nhịn mặc, để dành, mua cái nhà cái cửa để một mai khi chết thì để lại cho con cháu. Sống như vậy quả là thiệt thòi.
Người xưa đã nói:
Một năm được mấy tháng xuân
Một đời phỏng được mấy lần vinh hoa
Và:
Chẳng ăn, chẳng mặc, chẳng chơi
Bo bo giữ lấy của trời làm chi
Bẩy mươi chống gậy ra đi
Than thân rằng thuở đương thì chẳng chơi
Con người có tham vọng, có nhu cầu nên mới bon chen. Suốt đời cứ miệt mài lo tìm kiếm những thứ vô thường mà quên mất chữ “nhàn”. Những thứ vô thường này là nguyên nhân đưa đến lo âu, căng thẳng, mất ăn, mất ngủ. Và nếu kéo dài có thể đưa đến bệnh tâm thần.
Ông Cả ngồi trên sập vàng
Cả ăn, cả mặc, lại càng cả lo
Ông bếp ngồi cạnh đống tro
Ít ăn, ít mặc, ít lo, ít làm
Ðời người sống mấy gang tay
Hơi đâu cặm cụi cả ngày lẫn đêm
Hoặc là
Ăn con cáy, đêm ngáy o..o
Còn hơn ăn con bò, mà lo mất ngủ.
Người xưa tuổi thọ kém, ngay tới vua chúa cũng chỉ sống tới khỏang 50 tuổi. Tới 60 tuổi đã ăn mừng “lục tuần thượng thọ. Còn tới 70 tuổi, thì thực là hiếm hoi.
Bởi vậy mới có câu: “nhân sinh thất thập cổ lai hy (tức là, người ta có mấy ai mà sống được tới 70).
Ngày nay nhờ khoa học tiến bộ. Con người được sống trong điều kiện vật chất vệ sinh, và thoải mái hơn.
Những phát minh của ngành Y, Dược đã giúp nhân loại vượt qua được các bệnh hiểm nghèo, mà người xưa kêu là bệnh nan y như bệnh lao, bệnh phong cùi, bệnh suyễn. Ngày nay người ta sống tới 80, 90 tuổi không phải là ít. Tuy nhiên sống lâu chưa phải là hạnh phúc. Hạnh phúc là luôn cảm thấy vui vẻ, yêu đời, biết tận hưởng cuộc sống. Muốn vậy thì cần phải giữ cho thân tâm được an lạc.
Tâm thân an lạc là biết vui với những cái trong tầm tay của mình, chấp nhận những điều mình không thể nào tránh khỏi. Sống hòa hợp vui vẻ với mọi người xung quanh, không chấp nhất, tỵ hiềm. Lớn tuổi thì không làm ra tiền, nhưng cũng may, ở những nước tân tiến đều có khoản tiền trợ cấp cho người gìà để có thể tự lực mà không cần nhờ cậy vào con cháu. Các cụ gìà nên mừng vì sang được xứ này, thay vì ấm ức với số tiền quá khiêm nhượng, không thể tiêu pha rộng rãi như bạn bè.
Già thì phải chịu đau nhức, mắt mờ, chân chậm, đừng nên than thân trách phận, cau có, gắt gỏng, đã không làm được gì hơn mà còn tạo sự áy náy, thương cảm cho những người xung quanh.
Ở đời mỗi người một cảnh, vui với cảnh của mình, không suy bì, thèm muốn, ganh ghét với những người xung quanh.
Biết đủ thì đủ (Tri túc, tiện túc).
Người ta bảo trên 60 tuổi, mỗi ngày sống là một phần thưởng cho thêm (bonus) của Thượng Đế.
Vậy thì hãy nên vui vẻ, tận hưởng những ân sủng mà không phải ai cũng có được :
*Ðời sống của mình vui tươi hay buồn thảm là tùy thuộc vào thái độ của mình đối với cuộc SỐNG.
Thân chào, tinatino.
Bác Tâm là người vừa hiểu đời lại hiểu đạo nữa . Cảm ơn bác cùng những AE khác đã đóng góp cho diễn đàn những câu chuyện hay có ý nghĩa mang tính nhân văn cao và bổ ích.
Thanks all!
Thân.
 

dungchaomaovt

New member
2 năm 1 câu chuyện. hehe. CHỈ TẠI ÔNG THIÊN LÔI.
Ngày xưa lắm rồi, khi cuộc sống con người còn rất khó khăn, kiếm ăn từng bữa, quần áo không đủ mặc, ăn uống thì đói lúc nào ăn lúc đó, không có chia bữa như bây giờ.
ở trên trời Ngọc hoàng thấy dưới trần gian con người ăn uống thất thường, không có chia bữa , cuộc sống khó khăn. bèn sai Thiên lôi xuống trần gian truyền chỉ là con người 3 ngày mới phải ăn 1 bữa để cuộc sống bớt khó khăn hơn.
Ông Thiên lôi nghe lệnh cưỡi mây lướt gió xuống trần gian, xuống tới nơi thây trân gian vui quá, bia ôm , massage rồi quán nhậu vui và nhiều như nấm, ông không kìm dc ham muốn vào bia ôm uống say khướt. vì do quá say ông không nhớ nổi lời Ngọc hoàng và phán rằng con người phải ăn 1 ngày 3 bữa thay vì là 3 ngày ăn 1 bữa.
Sau khi ông Thiên lôi về trời . con người ngày xưa đã khó khăn , giờ lại phải ăn ngày 3 bữa lại càng khó khăn khổ cực, làm bao nhiêu cũng không đủ ăn. lời kêu than tới tận THIÊN ĐÌNH.
Ngọc hoàng thấy vậy bèn sai Thiên lôi :
Nhà ngươi xuống ngay trần gian xem con người khó khăn thế nào, cuộc sống vất vả ra sao mà lời kêu thấu tận thiên đình.
Thiên lôi nghe lệnh cưỡi gió đáp xuống trần gian, gặp 1 bác nông dân đang đội nắng, quần áo tả tơi đang cày ruộng......và trên bờ có ông chủ tich xã bụng bự, tay xách cặp dáng vẻ béo tốt đang chỉ trỏ cái gì đó.
Ông thiên lôi bèn hỏi bác nông dân:
- Thằng dân kia là thằng nào mà nhìn nó béo tốt, còn sao nhìn nhà ngươi gầy còm, quần áo rách bươm thế này...
Bác nông dân tra lời:
- Thưa ông thiên lôi, thằng đó là đầy tớ của dân đấy, nó không phải làm gì nên béo tốt.
Thiên lôi nghe xong bay luôn về trời báo lại với Ngọc hoàng:
- Bọn dân nó cứ kêu ca vớ vẩn vậy thôi thưa Ngọc hoàng, em xuống nhìn thằng đầy tớ của dân nó còn đi xe hơi, bụng bư béo tốt, thế thì dân chắc là sướng lắm,
Thế là Ngọc hoàng giữ nguyên chiếu chỉ con người ngày ăn 3 bữa,vì thế từ đó người dân làm quần quật cũng chỉ đủ cho 3 bưa ăn hàng ngày.....hic
Đúng là chỉ tại ông thiên lôi. ( khổ quá khổ quá, hehe) thân
 
Top