Mỗi ngày một câu chuyện

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
ĐỐI DIỆN VỚI NGHỊCH CẢNH



Có một cô gái nọ than phiền với cha mình về cuộc sống đầy những khó khăn của cô. Cuộc sống của cô khó khăn đến nỗi cô không biết phải đối phó với nó như thế nào. Cô thật sự mệt mỏi khi phải vật lộn, tranh đấu liên tục trong cuộc sống. Dường như mỗi khi một vấn đề khó khăn nào đó vừa được giải quyết xong thì những vấn đề khó khăn khác lại tiếp tục xảy đến.
Cha của cô, vốn là một đầu bếp, đã dẫn cô vào trong nhà bếp. Ở đây, ông đã dạy cô con gái một bài học thậ quý giá.
Ông lấy 3 chiếc nồi, đổ đầy nước và đặt chúng trên bếp. Khi nước trong ba chiếc nồi bắt đầu sôi, ông bỏ khoai tây vào chiếc nồi thứ nhất, những quả trứng vào chiếc nồi thứ hai và những hạt cà phê vào chiếc nồi thứ ba.
Và trong khi chờ cho ba nồi nước sôi lên, người cha im lặng, chẳng nói một lời nào với cô con gái cả.
Trong lúc đó, cô con gái than vãn không dứt và hầu như mất hết kiên nhẫn để ngồi chờ xem thử việc gì sắp xảy ra. Thật sự cô cũng không biết cha mình đang làm gì.
Sau 20 phút, người cha tắt bếp. Ông vớt khoai tây từ trong nồi ra, bỏ vào một chiếc tô. Rồi ông tiếp tục vớt những quả trứng ra và bỏ chúng trong một chiếc tô khác. Sau cùng, ông rót cà phê vào một chiếc tách.
Quay sang cô con gái, ông hỏi, "Con có thấy điều gì không?"
"Thì chỉ là khoai tây, trứng và cà phê," Cô vội vàng trả lời.
"Con hãy đến gần và quan sát kỹ hơn," ông nói "và con hãy thử rờ thử những củ khoai tây này." Cô gái rờ và thấy rằng những củ khoai tây đã trở nên mềm. Sau đó người cha đề nghị cô con gái lấy một quả trứng và lột vỏ. Sau khi lột vỏ trứng ra, cô thấy trứng bên trong đã được luộc và trở nên cứng. Cuối cùng, ông bảo cô con gái hãy thử nhắm một ngụm cà phê. Mùi thơm của cà phê đã làm rạng rỡ một nụ cười trên gương mặt cô con gái.
"Cha ơi, những việc này có nghĩa gì?" cô hỏi.
Người cha từ tốn giải thích, rằng khoai tây, trứng và cà phê đều đối diện với cùng một nghịch cảnh, đó là nước sôi. Tuy nhiên, mỗi thứ lại có những phản ứng khác nhau.
Khoai tây khi được bỏ vào nồi nó rất cứng và mạnh mẽ, nhưng khi nước sôi, nó trở nên mềm yếu. Trứng rất dễ vỡ, chỉ có một lớp vỏ bọc bên ngoài để bảo vệ chất lỏng bên trong của nó khi nó được đặt vào nồi. Nhưng khi nước sôi, khối chất lỏng bên trong của nó đã trở nên cứng. Tuy nhiên phản ứng của cà phê thật là đặc biệt. Khi những hạt cà phê được bỏ vào nước sôi, nó đã làm thay đổi nước và tạo ra một thứ khác thật là tuyệt vời.
"Con là thứ nào trong những thứ đó?" Người cha hỏi con gái mình. "Khi những khó khăn xảy đến trên đời sống con, con sẽ phản ứng lại như thế nào? Con sẽ giống như củ khoai tây, quả trứng hay là những hạt cà phê?"


Suy gẫm

Bạn có phải như một củ khoai tây, trông dường như cứng cáp, nhưng khi phải đối diện với một chút khó khăn trong cuộc sống, bạn đã trở nên nản chí, yếu ớt dường như không còn một chút sức mạnh nào.
Hay bạn giống như những quả trứng? Lúc đầu mang trong mình một tấm lòng mềm mại, nhưng sau những khó khăn, những nghịch cảnh trong cuộc đời: những thất bại trong cuộc sống hôn nhân, những thất bại trong công việc, bạn đã trở nên chai sạn và khắc nghiệt. Có thể vẻ bên ngoài của bạn vẫn vậy, nhưng bên trong của bạn là một tấm lòng cay đắng, một trái tim đã băng giá.
Hay bạn sẽ giống như những hạt cà phê? Những hạt cà phê không thể bộc lộ được những hương vị tuyệt vời của nó cho đến khi nó được nấu đến nhiệt độ 100 độ C. khi nước càng nóng, hương vị của cà phê càng hòa tan trong nước làm cho nó trở nên càng tuyệt vời hơn. Khi mọi vật xung quanh trở nên tồi tệ hơn, bạn vẫn ngày càng tốt đẹp hơn..Khi mọi người xung quanh than phiền, riêng bạn vẫn luôn dâng lời ngợi khen.
Trong cuộc sống, có rất nhiều điều xảy ra xung quanh chúng ta, xảy đến trên đời sống chúng ta, nhưng chỉ có một điều quan trọng là điều gì hiện đang xảy ra trong tấm lòng của chúng ta.
Bạn sẽ đối diện với nghịch cảnh như thế nào? Bạn sẽ là củ khoai tây, quả trứng hay những hạt cà phê?
 

phamvinh3005

Chào Mào Thích Nhậu
[h=1]Sổng 3 con chào mào, con đánh mẹ gãy tay[/h] Lâu nay đòn roi của con trai trở thành “cơm bữa” đối với bà Nguyễn Thị Tung (73 tuổi) ở thôn An Khang (xã Yên Thạch, Sông Lô, Vĩnh Phúc).
Trong căn nhà nhỏ không một đồ vật giá trị, người mẹ già ngồi thẫn thờ, đôi mắt đỏ hoe. Những bết bầm tím bởi trận đòn sinh tử của cậu con trai vẫn còn hằn rõ trên khuôn mặt gió sương.

Đánh mẹ vì sổng 3 con chim chào mào
Đã từng có một vợ, 3 con nhưng chính tính vũ phu, tàn bạo đã phá vỡ hạnh phúc gia đình Xuân. Vợ bỏ về nhà mẹ đẻ, Xuân cũng trở về “tầm gửi” mẹ già. Tuổi đã ngoại tứ tuần nhưng hắn không làm bất cứ công việc gì kiếm tiền, chỉ thi thoảng hộ người ta xây cái này cái kia kiếm bữa cơm rượu hoặc vài ba trăm ngàn đồng. Công to việc lớn trong nhà đều phải dựa vào đồng lương hưu còm hơn 1 triệu đồng của người mẹ già.

20120328105639_me1.jpg
Bà Tung thương tích đầy mình sau trận đòn thập tử nhất sinh của con trai.


Thế nhưng với hắn, mẹ lại không bằng… ba con chào mào! Sự việc xảy ra vào trưa ngày 25/3, sau khi đi xây mộ giúp một gia đình và được hậu đãi no say, Nguyễn Văn Xuân (Sinh năm1966) - Con trai bà Tung - trở về nhà thì phát hiện lồng chim 4 con đã sổng mất 3. Sẵn có ma men trong máu, hắn ra sức chửi bới và lao vào đánh mẹ. Cú tát đau điếng khiến người đàn bà ở tuổi gần đất xa trời ngã sóng xoài.
“Mẹ, có mấy con chim mà mày không trông được cho tao thì mày làm ăn cái gì, mày chỉ biết ăn bám tao” - Vừa chửi Xuân vừa túm tóc, xoay bà Tung trên nền nhà và tát tới tấp vào mặt. Chưa hả, hắn còn dùng điếu cày phang liên hồi vào người bà. Gần như không còn chút sức lực để chống trả hay kêu cứu, người mẹ già chỉ còn biết ngồi ôm đầu, cúi mặt và chịu đòn của đứa con trai.
Chị Nguyễn Thị Bình - Hàng xóm của bà Tung - cho biết: “Khi tôi chạy sang, thấy bà ngồi giữa cửa gục đầu trên gối, máu chảy từ đầu xuống lưng. Tay và ống điếu thằng Xuân dùng để đánh cũng đẫm máu”.
Mặc cho họ hàng chòm xóm có ra sức can ngăn, khuyên nhủ nhưng Xuân vẫn cứng đầu: “Không phận sự của các người. Hôm nay, tôi phải cho bà ấy đòn quyết định”. Còn nỗi bất hạnh nào hơn khi chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra muốn kết liễu cuộc đời mình?
Nghịch tử đánh mẹ như cơm bữa
Theo lời kể của những người xung quanh, đây không phải lần đầu Xuân ra tay với mẹ mình. Thậm chí cả khi không say, hắn vẫn thường chửi và đánh mẹ như một… thói quen. Đã mấy năm nay, cứ mỗi dịp 29, 30 Tết, Xuân lại đánh đuổi mẹ ra khỏi nhà, đem đốt hết quần áo, chăn chiếu của bà Tung.
20120328105639_me2.jpg
Người dân xung quanh vô cùng bức xúc về vụ việc


Có hôm hắn đánh rồi túm tóc bà kéo lê trên đường như kéo một chiếc bao tải. Những vết xây xước đến giờ đã thành sẹo trên lưng người mẹ già. Chưa thỏa cơn, Xuân còn bắt mẹ mình phải quỳ xuống van xin “Con xin bố” thì mới tha đòn. Ông Hà Văn Xuân - Em rể bà Tung - còn bức xúc kể: “Có lần nó dùng dây thép xích mẹ lại như xích một con chó, công an phải cưa ra để giải thoát cho bà".
Ông Nguyễn Bá Linh - Nguyên Bí thư chị bộ thôn An Khang - cho biết: “Việc anh Xuân đánh mẹ là chuyện thường xuyên đã được chúng tôi báo lên xã nhiều lần. Chính quyền xã Yên Thạch cũng đã giam giữ nhiều lần đối với đối tượng này nhưng chứng nào vẫn tật nấy”.
Nỗi đau của người mẹ già
Ngồi lặng trên một góc giường tối trong khi đứa con trai đã bị cơ quan chức năng tạm giữ để xử lý, đôi mắt người mẹ đầy u uẩn. Thân xác mang một nỗi đau và tâm mẹ lại là một nỗi đau khác.
Sau trận đòn thập tử nhất sinh của con, bà Tung bị thương khắp người, toàn thân không còn chỗ nào không thâm bầm tím tái. Hai tay bà đều gãy, chân phải dập ống, chân trái và đầu rách tứa máu. Nói bằng chút hơi rất khẽ, bà rên rỉ: “Toàn thân đau ê ẩm cô chú ạ, muốn nằm cũng không được”. Hiện tại, bà phải nhờ cậy đến anh em họ hàng lo chuyện thuốc thang, cơm nước hàng ngày.
Thấm thía hơn là nỗi đau con bất hiếu. 74 tuổi, gần đất xa trời, đáng ra bà Tung phải được con cháu chăm lo phụng dưỡng. Thế nhưng, người mẹ già với đồng lương còm cõi, không ruộng vườn đồng áng vẫn phải lo từng bữa ăn cho thằng con 46 tuổi đầu.
Oái oăm thay, đáp lại công ơn sinh thành, nuôi nấng ấy lại là những trận đòn roi, chửi rủa. “Trên đời, mẹ đánh con thì là lẽ dạy con. Thế nhưng, con đánh mẹ thì không chấp nhận được. Không ai can thiệp chắc có ngày nó đánh chết bà ấy”, chị Bình hàng xóm bức xúc chia sẻ.
Cũng đã nhiều lần bà Tung có ý định nộp đơn lên cơ quan chức năng nhờ giải quyết rồi nghĩ thương con lại thôi. Nhưng liệu tình thương đấy có được nguyên vẹn mãi khi đứa con không điên, không say vẫn muốn “ra đòn quyết định” với người đã mang nặng đẻ đau mình?
Nguồn VietNamNet.
MÌnh không biết nói ji,nhờ ae chém hộ.
 

chaomao_mduc

Chào Mào Quảng Nam
Câu chuyện ngày 08/10/2012
Giàu Và Nghèo

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là một cách để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình".

Người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình. Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà.

Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi như thế nào hả con?"

- Thật tuyệt vời bố ạ!

- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy!​

- Ô, vâng.

- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này? Đứa bé không ngần ngại:

- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…

Đến đây người cha không nói gì cả. "Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…"

- Cậu bé nói thêm. Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

Sưu Tầm


 

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
Vườn Lê Qua Bốn Mùa



Trải qua 4 mùa, mỗi mùa vườn lê mang một sắc thái khác nhau, như:

Mùa Đông gió tuyết thất thường,
Rừng lê ảm đạm thê lương trơ cành.


Cành lê trắng điểm nụ hoa,
Mùa Xuân cảnh vật hài hoà dễ thương.

Hè về muôn vật vui mừng,
Hoa lê nở rộ tưng bừng bướm ong.

Khí trời lành lạnh Thu sang
Hát vang con hái trái vàng chín cây.

Cái nhìn về vườn lê - ảm đạm, hài hòa, vui mừng, hay lạnh lẽo - thay đổi tùy theo thời tiết. Cũng vậy, mỗi người có cái nhìn bên ngoài khác nhau, nhưng không ai biết được trong lòng họ thế nào. Do đó, đừng vội phán đoán người khi chỉ nhìn thấy một khía cạnh nào đó của họ.
 

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
* Đôi khi.....

* Thấy mình thật giả tạo...

* Ngày toe toét chém gió....

* Đêm về nằm 1 xó nghĩ vẩn vơ.....

* Vui - cười...

* Buồn - cũng cười.... ;)

* Rồi lại rơi nước mắt

 

impala

Chim Thầy
Cũng lâu rồi em không gởi bài... hôm nay gửi cho các bác câu chuyện này nhé...

Tâm

_Đồ mù , đi đứng thế hả ?
Nó giật mình , lách vội tay lái vào lề .
_ Có ngày trời gọi đấy , nhãi ranh .

Ông chú mập mạp chạy chiếc A còng chửi với lại . Thật là quá đáng , ông ta là người lớn sao lại nặng lời với người nhỏ như vậy chứ , sao mà thiếu độ lượng thế ? Nhưng thôi , không sao , hôm nay nó đang vui . Mẹ nó đã cho tiền để mua quyển sách Cái Trống Thíêc mà nó vẫn mơ ước , nó đang đi mua sách mà , không thể để chuyện cỏn con ấy làm hỏng tâm trạng được .

Nó lại nhấn nhẹ bàn đạp , thư thả tận hưởng làn gió nhẹ thổi những chiếc là phượng ly ty rơi lả tả xuống con đường . “ Lá phượng rơi cũng đẹp chẳng kém gì hoa anh đào trong sách vẫn tả “ _ nó thầm nghĩ và mỉm cười khoan khoái .

Đèn đỏ kìa . Nó thắng lại sát bên lề , vẫn thả hồn theo những chiếc lá xoay xoay , chợt :

_ Im đi , còn khóc à , tao đánh nát người ra bây giờ , oan lắm đấy hả ?

Nó quay sang hai mẹ con đang dừng ngang xe nó . Người mẹ đang rất tức giận còn cậu bé trai gương mặt tái đi vì sợ còn ướt nước mắt , đang cố dằn tiếng nấc ngước đôi mắt tròn xoe trong trẻo nhưng lúc này đây đầy nỗi hoảng hốt và ấm ức nhìn mẹ nó , rồi nhìn xuống hai bàn tay . Có lẽ cậu bé đã nghịch ngợm gì đó với cây bút của mình nên hai bàn tay đầy vết mực, dây cả ra chiếc áo sơ mi trắng . Nó đưa tay định vỗ nhẹ lên đầu cậu bé thì chiếc xe đột ngột phóng vọt đi , thằng bé bật ngửa cả người ra sau làm nó
suýt thét lên . Đèn xanh rồi , nó đứng yên một lúc , chưa hết ngỡ ngàng :

Người mẹ đó…sao mà….”

Thôi , đi tiếp kẻo tối mất .

Woa , chủ nhật nhà sách đông quá , người ra kẻ vào tấp nập . Nó đang hớn hở dựng xe thì người thanh niên giữ xe đập đánh rầm vào yên sau xe quát :

_ Xe đạp để đằng sau .

Nó tức lộn ruột , định nói câu gì đó thì gã đã quay phắt người vẻ không thèm biết đến ai . Nó chỉ có thể lẩm bẩm

“ Đâu cần phải thế “ ,

rồi đưa chiếc xe
vào đúng chỗ với thân phận của nó . Hôm nay nhiều chuyện bực mình quá . Vừa lựa sách nó vừa hát nho nhỏ một bài hát ưa thích và nó cảm thấy vui hơn “ Chẳng việc gì phải bực tức thế , để cho mình thoải mái một tý đi nào “

Đọc ké say sưa xong thì cũng phải về thôi , nó cầm quyển sách định mua và ra quầy tính tiền .

_ Hahaha , mày mua thật đấy à ? “ Nghệ thuật làm vợ “ ?
_ Ừ , tao mua tặng mày đấy , đồ quỷ

Hai cô nữ sinh ríu rít vừa nói vừa cười , tay cầm con tượng gốm còn ướt màu nước vung ngang vung dọc

_ Ối ……

cả cái đầu xanh lè và cái váy đỏ rực rỡ của con tượng gốm đóng một cái dấu to tướng thật là tuyệt chiêu lên vai chiếc áo trắng mới tinh của nó . Nó nhìn vết màu rồi nhìn lên hai cô bạn kia bằng con mắt thật sự không giấu được nỗi bực tức , nó quát :

_ NÀY……

nhưng nó chợt khựng lại , rồi không nói tiếng nào , nó cười _ tuy có hơi méo mó_ rồi bước đi . Hai cô bé vẫn chưa hết giật mình nhìn theo nó , cùng quay lại nhìn nhau cười , nụ cười làm sáng cả hai khuôn mặt trẻ thơ , hai cô lại tíu tít trò chuyện . Nó quay nhìn lại và , nụ cười ấy cũng thắp sáng luôn khuôn mặt nó .

Thân, Impala!
 

chaomao_mduc

Chào Mào Quảng Nam
Câu chuyện ngày 12/10/12:

Tôi Cần Giấy Chứng Nhận Làm Người

toi can giay chung nhan lam nguoi(1).jpg



Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.
- Soát vé
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :
- Ðây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :
- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :
- Anh là người tàn tật ?
- Vâng, tôi là người tàn tật.
- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :
- Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.
Cô soát vé cười gằn :
- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên
- Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo :
- Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !​

Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :
- Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật…
Trưởng tàu cũng hỏi :
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói :
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết :
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :
- Anh có phải đàn ông không ?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?
- Ðương nhiên tôi là đàn ông !
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?
Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?
Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :
- Cô hoàn toàn không phải người ! Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.

Sưu Tầm

 

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
[h=5]Tờ 1.000đ & tờ 500.000đ tái ngộ.
Tờ 1.000đ hỏi: -Lâu rồi cậu biến
đi đâu vậy?
Tờ 500.000đ kiêu hãnh trả lời: -
Tớ lang thang mấy sòng bạc,chu
du trên biển,dự 10
trận bóng đá,vào dăm quán
bar,vũ trường... mấy thứ đại loại
thế.
Còn cậu đi những đâu?
- Tờ 1.000đ mỉm cười và nói:
" Tới những mảnh đời bất hạnh..."
p/s : Hạnh phúc từ những điều giản
dị nhất))

[/h]
 

chaomao_mduc

Chào Mào Quảng Nam
Câu chuyện ngày 15/10/2012 (câu chuyện ngắn vui):

Lỗi chết người của việc viết không dấu



Một người bạn có vợ ngoại tình, đau khổ không biết nên xử trí thế nào đành nhắn tin nhờ bạn thân tư vấn. Cậu bạn kia vốn ghét phụ nữ lăng nhăng nên muốn người bạn mình dứt khoát chia tay, nhắn lại rằng: "Tha mot lan dau".
- Mấy hôm sau, bỗng thấy cậu bạn kia vui vẻ rủ đi uống café với vợ, bèn sửng sốt ngoắc lại thắc mắc. Chưa kịp làm gì thì ông bạn đã tíu tít:
- Cám ơn nha, tôi làm đúng như lời khuyên của ông, tha một lần đầu, nên bây giờ vợ chồng hạnh phúc lắm.

Sưu tầm

 

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
Bác Tâm đâu rồi,sao bữa giờ mục này im lìm thế Bác !

Hiểu Luật
Một người đi xe máy va phải chú chim Chào Mào bay ngược chiều. Anh ta dừng xe xem xét, thấy nó chưa chết bèn nhặt đem về đắp thuốc rồi thả vào lồng với chút vụn bánh và nước. Khi tỉnh lại, thấy mình bên song sắt cùng với mấy mẩu bánh vụn chú Chào Mào thở dài tự nhủ:

- DKM! Mình đâm chết thằng cha đi xe máy rồi. Quả này chắc tù mọt gông đây!
 

Ruasieutoc

Chào Mào Việt
[h=5]Cha con bộ tộc ăn thịt người đi săn, đứa con trai bắt được 1 người ốm,
ông bố nói: "Thả đi, không có thịt!" Đứa con lại bắt được 1 người mập,
ông bố nói: "Thả đi, ngán lắm!". Lát sau đứa con bắt được 1 cô gái đẹp,
ông bố nói: "Đem về nhà, tối nay làm thịt mẹ của mày!"
[/h]
 
N

namkiet

Guest
Một câu chuyện rất ý nghĩa và giàu cảm xúc.
Thân Tuấn
 

Leodevincy

Chào mào Việt
[Câu chuyện của hôm nay 18.10.2012]

Hai câu chuyện bất ngờ về lòng tốt


Có khi nào trong guồng quay hối hả của cuộc sống mưu sinh, bạn dừng lại và suy nghĩ về những gì đã qua? Bất chợt, bạn nhận ra những gì mình đã làm được và chưa làm được. Khi ấy, có lẽ bạn sẽ thấy mình sống tốt hơn, ý nghĩa hơn vì bạn nhận ra bên cạnh những điều chưa làm được bạn cần hoàn thiện mình hơn, bạn đã làm được rất nhiều việc. Ở đó, lòng tốt được xướng tên và là hạt giống để bạn làm nên những điều ý nghĩa.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Mới ngày nào tôi là một cậu bé lớp 3. Năm ấy tôi tám tuổi và tôi chưa hiểu được như thế nào là lòng tốt. Đơn giản vì tôi thấy những gì được gọi là lòng tốt trong sách vở và trong từng bài giảng của cô giáo khác xa với những gì tôi bắt gặp ngoài cuộc sống.

20120622110103_longtot.jpg
Ảnh có tính chất minh họa

Hôm ấy là một buổi chiều thật đẹp. Một buổi chiều ngày hai mươi chín Tết. Không khí ngày xuân tràn ngập khắp phố phường. Nhà nhà nô nức, rộn ràng chuẩn bị tươm tất cho một năm mới đang gần kề. Mẹ tôi cùng không ngoại lệ. Mẹ sửa soạn lại gánh hàng để đem ra chợ bán kiếm ít tiền cho tôi may manh áo mới. Tôi đã háo hức đi theo mẹ lên chợ bán hàng. Trong đầu tôi đã dần mường tượng ra một bộ quần áo mới.

Có lẽ đó là điều dễ hiểu của một cậu bé lớp 3. Khi bóng chiều đã đổ dài trên con phố mà lần đầu tôi đặt chân đến cũng là lúc câu chuyện về “lòng tốt” bắt đầu. Có một cô cao, to - tuổi chắc cũng bằng tuổi mẹ tôi. Cô ấy đến mua một nải chuối và một cành hoa hải đường. Sau khi mua hàng, cô ấy trả tiền và vội đi ngay. Mẹ cất tiền. Tôi và mẹ tiếp tục đi bán nốt chỗ hàng kịp về kẻo trời tối.

Tôi bước được khoảng chục bước chân thì nhìn thấy ở lề đường một cái ví màu nâu sẫm. Tôi chạy lại gần và nhặt lên. Không khó để nhận ra đây chính là chiếc ví của cô lúc nãy mua hàng. Tôi vội vã chạy theo, lao về phía trước vì trong tôi, lúc này đang là một bài học “Nhặt được của rơi tìm người trả lại” mà cô giáo đã dạy.

Tôi đã đuổi kịp và đưa ngay cho cô ấy chiếc ví tôi vẫn giữ chặt trong tay từ khi lượm được. Cô ấy cầm ngay lấy chiếc ví, nhìn tôi bằng một ánh mắt nghi ngờ, vội vã mở ngay chiếc ví ra đếm lại tiền. Rồi không một lời cảm ơn, cô ấy quay ngoắt đi về phía trước.

Lúc này, trong đầu một cậu bé lớp ba như tôi không còn lạ những bộ quần áo sặc sỡ, không còn là những bài học về lòng tốt mà cô giáo dạy. Những cử chỉ và hành động của cô ấy như xé toang khái niệm “lòng tốt” trong tôi.

Với tôi, lúc này chỉ là vô vọng, là mất niềm tin, tôi òa khóc nức nở trong lòng mẹ….

Mười năm sau...

Tôi đã là một cậu thanh niêm 18 tuổi, đang học lớp 12. 18 năm đã đủ để tôi hiểu ra nhiều điều, một trong số đó là “lòng tốt” – khái niệm mà tôi cứ ngỡ không bao giờ định nghĩa được sau câu chuyện mười năm về trước.

Một ngày, tôi đi đến trường học như bao ngày khác. Nhưng ngày hôm đó rất đặc biệt đối với bản thân tôi. Trên đường đến trường, tôi bắt gặp một em nhỏ khoảng lớp 1, lớp 2 đang lững thững đeo chiếc cặp to hơn người đến trường. Ở nông thôn như tôi, các em ấy thường phải tự đến trường vì cha mẹ còn bận rất nhiều công việc. Tôi đi chậm lại rồi dừng xe.

- Em có muốn đi nhờ không, lên đấy anh đèo?
- Dạ có ạ!


Cô bé nhẹ nhàng đáp. Tôi lai em ấy đến cổng Trường tiểu học Giới Phiên. Tôi dừng xe cho em xuống. Và một điều làm tôi ngỡ ngàng. Một em bé nhỏ nhắn, xinh xắn đội cái mũ tai bèo đứng ngang lưng tôi, xuống xe và đến trước mặt tôi khoanh tay và nhẹ nhàng nói: "Em cảm ơn anh ạ. Anh đi cẩn thận nhé!"

Rồi bé đi vào trường cùng bạn. Lúc ấy, tôi như điếng người đi. Trong người tôi có điều gì đó nghẹn đắng lại. Thì ra hai chữ “lòng tốt” mà tôi đã không định nghĩa được từ ngày ấy lại đơn giản đến thế….

***

Sắp bước vào cuộc đời với bao ngang trái bao nhọc nhằn khó khăn phía trước, tôi lại có thói quen chiêm nghiệm về những gì đã qua.

Hai câu chuyện nhỏ trên trong cuộc đời tôi có lẽ ai đó cũng đã từng trải qua. Tôi nghĩ ngợi một chút và thấy “lòng tốt” đơn giản quá! Đó chỉ là những cử chỉ quan tâm, yêu thương. Đó chỉ là những việc làm tốt, ý nghĩa.

Tôi cũng nhận ra rằng kiến thức sách vở là đúng nhưng thực tế cuộc sống đôi khi lại là ngang trái và không như vậy. Có lẽ, cô đánh rơi chiếc ví kia đang vội vã với vòng quay hối hả của cuộc sống mưu sinh, với tiền tài và danh vọng nên khái niệm “lòng tốt” sẽ khác chăng?

Có lẽ một em bé lớp 1 biết cảm ơn và quan tâm người khác lại khiến cho ta cần nhìn lại bản thân chăng?

Tôi nghĩ rằng dù ở đâu, làm gì, sống trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, con người ta hãy sống đúng nghĩa với hai chữ “ lòng tốt” từ những việc làm nhỏ bé nhất, như thế bạn sẽ có “Một đời đáng sống”“Không khỏi ân hận vì những dĩ vãn ti tiện và hèn đớn của cuộc sống… vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí….”

Trích: Nguyễn Thành Công (Câu lạc bộ Thơ Văn, Trường THPT Hoàng Quốc Việt thành phố Yên Bái)
 

Tâm Nano

Đại Sứ Chào Mào
Câu chuyện hôm nay, thứ Sáu ngày 19/10/2012

Sức mạnh của sự tập trung!

Ở một vùng quê nọ, có hai cha con một nhà buôn hoa đang sinh sống trong một khu vườn rộng lớn mênh mông là hoa. Người cha thì tính tình chăm chỉ, yêu lao động và là một người được cả xã hội công nhận về sự thành công trong lĩnh vực trồng hoa. Còn người con thì rất có nhiều tài - Anh được lớn lên trong vòng tay yêu thương và sự đầy đủ vật chất mà người cha ban cho - anh đã học được rất nhiều nghề, làm được rất nhiều điều hay ho. Nhưng ở tuổi 35 - anh vẫn là một người vô danh trước xã hội. Anh luôn suy nghĩ về điều này, anh vẫn không thể hiểu nổi, tại sao anh đa tài thế, làm nhiều điều hay thế mà đến giờ anh vẫn chỉ là người vô danh.
Người cha hiểu ý anh, liền đưa anh đến vườn hoa mà ông chuẩn bị thu hoạch. Ông chỉ vào bông hồng to nhất, đẹp nhất và rực rỡ nhất nằm giữa vườn cho anh con trai và hỏi:
- Con có biết tại sao bông hồng kia lại to và đẹp rực rỡ hơn các bông hồng khác không?
- Có phải vì cha mua giống mới không?
- Không phải - người cha đáp - tất cả đều chung một giống hoa con ạ.
- Thế có phải cha tưới cho nó nhiều nước và bón cho nó nhiều chất dinh dưỡng hơn không?
- Cũng không phải. Tất cả điều kiện chăm sóc và môi trường sinh trưởng của chúng đều giống nhau.
- Vậy thì chắc là đất ở chỗ đó tốt hơn rồi cha nhỉ?
- Con lại sai rồi. Đất đều giống nhau.
Người con không biết trả lời sao nữa. Anh nghĩ hoài, nghĩ mãi, nghĩ mãi... nhưng vẫn không thể giải thích nổi tại sao lại như thế.

Lúc này, người cha mới ôn tồn bảo :
- Con có nhận thấy bông hồng này ít lá và ít nụ không?
- À đúng rồi. Nhưng có nghĩa là gì hả cha?
- Trong vườn hồng này, chỉ duy nhất có bông này là ta thường xuyên nhìn tới. Khi thấy nhiều lá mọc quanh nó quá, ta tỉa bớt. Khi thấy nó có nhiều chồi, nhiều nụ đâm ra, ta cũng tỉa.
Người con có vẻ hiểu ra điều gì đó, gật đầu liên tục. Người cha tiếp lời:
- Tất cả bông hồng đều có điều kiện sống như nhau, nhưng bông hồng này lại được một đặc ân của ta là tỉa bớt các cành, nụ và lá nên các chất dinh dưỡng sẽ được tập trung vào bông hoa mà không bị phân tán đi nơi khác. Chính vì thế mà nó sẽ trở nên to hơn, khỏe hơn, đẹp hơn và rực rỡ hơn hẳn những bông còn lại.
Trầm ngâm một lúc ông lại tiếp tục :
- Cũng như con, con trai của ta ạ, tuy con rất giỏi, rất nhiều tài, con làm được rất nhiều việc nhưng con vẫn giống như những người khác là vì con thiếu sự tập trung, con bị phân tán năng lương và thời gian vào quá nhiều thứ. Con cần phải xác định lại con sẽ trở thành người như thế nào trong 5 năm tới - con đam mê gì nhất, điều gì khiến cho con trăn trở nhiều nhất, điều gì khiến cho con có thể sống chết với nó mà không quản khó khăn? Lúc đó con sẽ là người thành công, con trai ạ.
Lúc này, người con đã hiểu ra tất cả vấn đề. Anh khóc và quỳ xuống hôn vào tay người cha và cảm ơn rối rít - cảm ơn người cha về câu chuyện giúp anh nhìn nhận cuộc đời tốt hơn...
Ai trên đời đều có nhiều mối quan tâm, nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống, trong sự nghiệp. Nếu không biết cách tỉa bớt những điều khác đi để tập trung cho điều mình mong muốn nhất thì mãi mãi người đó vẫn là người vô danh như những con người khác.
Thân chào, tinatino
 

impala

Chim Thầy
Chúc tất cả những Người Mẹ một ngày 20-10 thật vui vẻ và nồng ấm...

Gởi các bác 1 câu chuyện về tình mẹ nhân ngày 20/10 nhé:

Ở 1 miền quê hẻo lánh, nơi đó có người phụ nữ sống 1 mình dù bụng mang dạ chữa.
Vào 1 đêm giông bão chị ta đau bụng dữ dội và hiểuu mình sắp sanh. Cô ta quyết định đi xuống thành phố ở khá xa. Để đến thành phố cô ta phải đi qua 1 chiếc cầu nhỏ. Khi đi tới giữa câu cô ấy đau đến mức ko thể đi nữa. Và cô ấy quyết định luồn xuống gầm cầu và cô ta hạ sinh con mình ở đó. Sáng hôm sau 1 người phu nữ khác đang chạy xe qua cầu thì xe bỗng dưng chết máy, khi xuống xe kiểm tra thì cô nghe tiếng khóc nhỏ vang lên đâu đó. Cô ta xuống dưới chân cầu và phát hiện 1 đứa bé được quấn trong những lớp quần áo dày của ng mẹ đã chết vì lạnh và ko có 1 mảnh áo che thân.
Người phu nữ tốt bụng ấy đem đứa bé về nuôi. Sao này vào sinh nhật lần thứ 10 của nó cô đã kể cho đứa bé câu chuyện đó. Những tưởng đứa bé sẽ khóc sướt mướt nhưng ko, đứa bé chi yêu cầu cô dẫn nó tới mộ người mẹ quá cố. Dù trời đang vào mùa đông lạnh giá cô vẫn chở đứa bé đi.
Đến nơi đứa bé bảo cô để đứa bé được ờ bên mộ mẹ nó 1 mình. Cô liền đi ra xa nhưng cô vẫn để mắt tới đứa bé. Đứa bé đứng trước mộ mẹ nó, lần lượt cởi từng lớp áo khoác của mình ra. Cô nghĩ : "Chắc nó ko cởi hết đâu trời đang lạnh thế nay mà". Thế nhưng cậu bé cởi hết quần áo trên ng ra đến khi ko còn mặc gì nữa. Cô hốt hoảng chay đến ôm nó, thi đứa bé vùng ra bật khóc nức nở và ôm mộ mẹ nó mà hỏi: "Mẹ ơi! bây giờ con có lạnh như mẹ lúc đó chưa/"
<Sưu tầm>

Thân, Impala!


 

chaomao_mduc

Chào Mào Quảng Nam
Lâu qua không thấy AE post bài topic này. Hôm nay (30-10-2012) góp vui với mẫu chuyện vui nhé.

Hãng hàng không Cathay Pacific



Hai ông bà nọ có ba cô con gái . . . Những cô gái mới ngây thơ, trong trắng làm sao . . . Hai ông bà chẳng bao giờ muốn xa họ, luôn tìm cách chở che, đùm bọc. Vì thế . . . dù đã hơn 20 tuổi các cô vẫn còn trong trắng, ngây thơ. Nhưng rồi thời gian trôi qua, ba cô cũng lấy chồng . . .

Hai ông bà rất lo lắng̣ không biết con gái mình sẽ thế nào vào đêm động phòng đầu tiên. Vì thế khi các cô con gái đi hưởng tuần trăng mật, hai ông bà dặn dò : "Bố mẹ muốn biết chuyện gì xảy ra với con vào đêm đầu tiên, và liệu các con có thấy hài ḷòng không. Hăy viết thư về cho bố mẹ, nhưng đừng cho chồng con biết chuyện này. Hăy viết một chữ mật mã nào đó và gửi về cho bố mẹ tả về kinh nghiệm của con . . ."

Thế là cô con cả đi tuần trăng mật . . . Cô gửi lá thư về chỉ với hai chữ "STAR CRUISE". Hai ông bà mở tờ báo quảng cáo ra và thấy trong đó có quảng cáo về con tàu du lịch Star Cruise với khẩu hiệu : To, Lớn, Mạnh Mẽ, Tốc Độ và Thân Ái. Hai ông bà hài ḷòng lắm . . .

Đến lá thư của cô kế . . .Hai ông bà mở ra và thấy trong đó có vỏ của Nescafe. Nhìn vào tờ báo quảng cáo, hai ông bà thở phào hạnh phúc . . Trong đó có ghi : "NESCAFE : tận hưởng đến từng giọt cuối cùng ..."

Đến cô út, hai người nhận được lá thư với chữ "Hăng hàng không CATHAY PACIFIC". Bà mẹ mở tờ báo ra xem và lăn đùng ra ngất xỉu. Ông bố vội chạy tới xem và choáng váng. Khẩu hiệu của hăng hàng không Cathay Pacific là "Bảy ngày một tuần - ba lần một ngày - Không nghỉ"

Sưu tầm.
 

Tâm Nano

Đại Sứ Chào Mào
Câu chuyện ngày hôm nay, Thứ Tư ngày 31/10/2012. Lang thang trên internet có chuyện này thấy vui vui, chia sẽ cùng anh em :

Một cô gái bị chặn lại vì chạy quá tốc độ…

Cô gái: Dạ thưa anh, có chuyện gì thế?
Cảnh sát: Chào cô, cô chạy quá tốc độ.

Cô gái: Ô thế ạ?
Cảnh sát: Cho tôi xem bằng lái nào?

Cô gái: Có là em đưa anh liền, nhưng em không có.
Cảnh sát: Cô không có bằng lái à?

Cô gái: Dạ mất rồi, 4 năm trước, một lần lái xe lúc say rượu, em đánh mất rồi.
Cảnh sát: Thế à… cho tôi xem giấy tờ xe nào.

Cô gái: Em không đưa được.
Cảnh sát: Sao không?

Cô gái: Xe này em ăn trộm mà.
Cảnh sát: Thiệt không?

Cô gái: Vâng, em đã giết chủ xe và lấy chìa khóa.
Cảnh sát: Thiệt không?

Cô gái: Xác ổng em chặt ra mấy khúc, gói trong bao, hiện còn để trong cốp xe. Anh muốn xem không?

Viên cảnh sát nhìn cô gái rồi từ từ lùi lại về phía xe của mình rồi gọi điện thoại. Vài phút sau, mấy chiếc xe cảnh sát phóng tới vây quanh xe cô gái.

Cảnh sát 2: Chào chị, mời chị bước ra khỏi xe một chút.

Cô gái bước ra khỏi xe.

Cô gái: Có chuyện gì không anh?
Cảnh sát 2: Nhân viên tôi báo cáo là chị đã ăn trộm chiếc xe này và giết chủ xe.

Cô gái: Giết chủ xe à?
Cảnh sát 2: Vâng, chị vui lòng mở cốp xe tôi xem.

Cô gái mở cốp xe, chả có gì trong đó cả.

Cảnh sát 2: Đây là xe chị à?
Cô gái: Vâng, giấy tờ xe của em đây ạ.

Viên cảnh sát chưng hửng.

Cảnh sát 2: Nhân viên tôi nói chị không có bằng lái xe.

Cô gái đưa tay vào túi, móc bằng lái và đưa cho viên cảnh sát.

Viên cảnh sát xem bằng lái, tỏ ra rất bối rối.

Cảnh sát 2: Cảm ơn chị, nhân viên tôi đã báo cáo rằng chị không có bằng lái, chị ăn trộm chiếc xe này, và chị còn giết chủ xe và chặt ra nhiều khúc nữa.

Cô gái: Chắc thằng xạo ấy còn bảo tôi chạy quá tốc độ nữa chứ gì?

........
Thân chaò, tinatino

 

ChaoMao_NA

New member
CÔ gái này bựa quá nhỉ nếu ngoài đơi thật thì chỉ có chết với mấy lão c a thồi. cám ơn bác Tâm đã sưu tầm cho a e
 
Top