aolinhxanh
New member
Chào toàn thể anh em!
Bài hôm nay mình xin gửi đến anh em là:
KHÔNG NGHE và ĐỪNG NÓI
Trước khi xuất gia, thiền sư Okonio (Nhật Bản) cũng từng là một công chức làm việc ở một cơ quan hành chính. Một lần nọ, một người bạn đồng nghiệp làm ra vẻ bí mật, gọi ông: “Này Okonio, cậu biết gì chưa? Mấy bữa nay, cơ quan mình xì xào câu chuyện về một người. Người đó là…”.
Chưa nghe hết câu, Okonio cũng làm ra vẻ quan trọng, hỏi ngay: “Chuyện đó có dính líu đến mình không? Có lợi hay hại cho mình không?”.
- Ồ, không lợi hay hại gì đến cậu cả. Chả là mình cũng nghe lại thôi…
Người đồng nghiệp hơi bối rối nói.
- Thế thì với cậu, nó có ích lợi gì chăng? -Okino hỏi tiếp.
- Ồ, mình thì có can hệ gì! - Người bạn hơi đỏ mặt.
- Vậy thì nó có ích lợi cho cơ quan của chúng ta chăng?
- Ồ, cũng đâu ích lợi gì, chẳng qua…
- À, vậy thì mình hiểu rồi. Câu chuyện chắc mang lại ích lợi cho nhân vật mà cậu sắp kể chứ gì?
- Không, không, không lợi ích gì cả, có khi còn … có hại nữa… - Anh bạn đồng nghiệp lúng túng thật sự.
- Vậy cậu đang có mối thù ghét người đó à?
- Làm gì có! Ngược lại, mình còn quý mến người đó nữa là đằng khác.
Okonio mỉm cười nói nhỏ nhẹ:
- Cậu thấy rồi đấy. Câu chuyện không ích lợi cho cậu, cho mình, cho cơ quan chúng ta, càng không ích lợi gì cho người mà cậu muốn nhắc đến, vậy cậu kể nó ra làm gì cho tốn sức, tốn thời giờ của chúng ta. Tốt nhất là ta cứ làm việc bình thường, tôi không nghe và cậu cũng đừng kể câu chuyện đó cho bất cứ ai.
Thân chào.
Bài hôm nay mình xin gửi đến anh em là:
KHÔNG NGHE và ĐỪNG NÓI
Trước khi xuất gia, thiền sư Okonio (Nhật Bản) cũng từng là một công chức làm việc ở một cơ quan hành chính. Một lần nọ, một người bạn đồng nghiệp làm ra vẻ bí mật, gọi ông: “Này Okonio, cậu biết gì chưa? Mấy bữa nay, cơ quan mình xì xào câu chuyện về một người. Người đó là…”.
Chưa nghe hết câu, Okonio cũng làm ra vẻ quan trọng, hỏi ngay: “Chuyện đó có dính líu đến mình không? Có lợi hay hại cho mình không?”.
- Ồ, không lợi hay hại gì đến cậu cả. Chả là mình cũng nghe lại thôi…
Người đồng nghiệp hơi bối rối nói.
- Thế thì với cậu, nó có ích lợi gì chăng? -Okino hỏi tiếp.
- Ồ, mình thì có can hệ gì! - Người bạn hơi đỏ mặt.
- Vậy thì nó có ích lợi cho cơ quan của chúng ta chăng?
- Ồ, cũng đâu ích lợi gì, chẳng qua…
- À, vậy thì mình hiểu rồi. Câu chuyện chắc mang lại ích lợi cho nhân vật mà cậu sắp kể chứ gì?
- Không, không, không lợi ích gì cả, có khi còn … có hại nữa… - Anh bạn đồng nghiệp lúng túng thật sự.
- Vậy cậu đang có mối thù ghét người đó à?
- Làm gì có! Ngược lại, mình còn quý mến người đó nữa là đằng khác.
Okonio mỉm cười nói nhỏ nhẹ:
- Cậu thấy rồi đấy. Câu chuyện không ích lợi cho cậu, cho mình, cho cơ quan chúng ta, càng không ích lợi gì cho người mà cậu muốn nhắc đến, vậy cậu kể nó ra làm gì cho tốn sức, tốn thời giờ của chúng ta. Tốt nhất là ta cứ làm việc bình thường, tôi không nghe và cậu cũng đừng kể câu chuyện đó cho bất cứ ai.
Thân chào.