Mỗi ngày một câu chuyện

impala

Chim Thầy
Gởi các bác câu chuyện ý nghĩa ngày hôm nay nhé...

Một câu chuyện cảm động


Tại Thế Vận Hội đặc biệt Seatte (dành cho những người tàn tật) có chín vận động viên đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để tham dự cuộc đua 100m.

Khi súng hiệu nổ, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên đường đua. Và cậu bật khóc. Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn. Rồi họ quay trở lại.

Tất cả, không trừ một ai! Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé:

- Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn.

Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch đích.

Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này.

Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.
 

black_fish9402

Chim Râu Đỏ
Tôi thấy tình người ở đây , bài viết rất hay , cám ơn bác impala nhiều nhé !

Thân , black_fish9402,
 

chào mào bổi

Ban Phát Triển Diễn Đàn
Gửi bởi impala:

"Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này.

Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.
"Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về""


Thành viên chaomao.org cũng có câu chuyện cảm động , mà những người biết chuyện cũng truyền tai nhau:


Câu chuyện của chaomao_mduc và Leebul.

Thân .

 

Tâm Nano

Đại Sứ Chào Mào
Hôm nay không có câu chuyện như mọi ngày và thay vào đó là những suy gẫm hằng ngày, thân mời AE cùng chiêm nghiệm một món mới với tiêu đề : TỜ LỊCH MỖI NGÀY.

Nhà tôi treo một “lốc” lịch to nơi phòng khách, mỗi sáng thức dậy, tôi gỡ một tờ quăng đi… Khi ló tờ mới, tôi xem kỹ câu danh ngôn nếu có, coi đấy như lời dạy dỗ đầu ngày của các bậc tiền bối ! Không biết ai sao, riêng tôi thấy tâm đắc việc này lắm !
Ví như, sáng thứ 2 tuần trước, ngủ dậy liền đến bóc tờ lịch, tờ mới có ghi câu danh ngôn của Turenne:
*“Tôi có ý kiến này muốn tặng bạn: Đó là, mỗi khi bạn muốn nói, bạn hãy làm thinh”.
*Xem câu ấy xong, tôi ngẫm nghĩ… và thấy có lý, hay lắm. Quá hay đi chứ! Lời khuyên răn này rất xác đáng, đã đúc kết một kinh nghiệm quí báu trong cuộc sống đầy những chuyện khôn lường của lòng dạ con người! Và, ngày hôm đó tôi cẩn ngôn hơn! Tôi chỉ thực hành nửa câu nói ấy mà cũng thấy mình khá rồi! Còn thực hành nguyên câu dĩ nhiên là không nổi! Xin cảm ơn ông hay bà Turenne người nước nào tôi không rõ, đã cho tôi một chút của báu giắt lưng phòng thân trên đường đời gian truân! Tôi không muốn coi tiếp câu danh ngôn của ngày kế tiếp… Ừ, cứ giữ bí mật để đó, vội gì!
Đến sáng ngày thứ 3, ngủ dậy, tôi lại gỡ lịch, gặp câu nói của Swift:
“Nổi giận là tự gánh giùm lỗi của người khác!”.
*Chí lý ! Dại gì mà nổi giận cơ chứ! Quả nhiên, câu ấy tác động nơi từng sâu thẳm tâm hồn, ngày hôm đó gặp nhiều việc bực mình, mà tôi đâu có thèm giận! Ngu gì gánh lỗi kẻ khác! Lại phải cảm ơn cái ông Swift hay bà Swift gì đó nữa!…
Rạng đông ngày thứ 4, lại ló tờ lịch ghi câu của Montesquieu:
“Phải khóc con người lúc sinh ra, chứ đâu phải lúc chết”.
Chết rồi có phải làm gì nữa đâu mà cực với nhọc! Thế thì cũng chả nên khóc lóc mà làm chi! Ừ nhỉ! Lạ thật! Cái chết đột nhiên giảm bộ mặt khủng khiếp trong tâm tưởng tôi, nói chí tình cũng phải có chút ít tác dụng của Montesquieu mới ra thế! Và, ngày hôm đó tôi nghị lực hơn, yêu đời hơn! Lại cảm thấy mình cứng cáp lên!
Sang ngày thứ 5, tờ lịch hiện lên câu ngạn ngữ Ba Tư:
“Lưỡi dài thu ngắn đời sống”.
*Ôi, quá chất lượng! Dân Ba Tư kinh nghiệm quá dày dặn! Nói lắm chỉ được cái “nguy to”, chỉ được cái “rước họa vào thân”! Còn nhớ trong ngày ấy, lúc nhậu cùng bạn bè, vậy mà tôi cũng ráng tịnh khẩu! Cứ sợ sa vào cái “vạ mồm”!
Đến ngày thứ 6, tờ lịch lấp lánh câu danh ngôn khác, thật cao siêu của Villier de l’Isle Adam:
“Người nhục mạ bạn, họ chỉ nhục mạ ý nghĩ của họ có về bạn, tức là họ nhục mạ chính họ!”.
*Câu này trong tầng sâu là đúng, nhưng thực hiện quả là thiên nan vạn nan! Lên hàng thánh mới
xài được! Tâm đắc lắm nhưng cứ cất yên đấy! Công lực chưa đủ, chờ thời gian nữa hẵng hay!
Sáng ngày thứ 7, lại ló câu của Cervantes:
“Ăn to thì di chúc nhỏ”.
Úi cha! Cũng có lý quá! Tôi coi tiếp luôn ngày Chủ nhật xem sao… Đó là câu của G. Herbert:
“Ai cũng có một thằng điên trong ống tay áo”.
Trời đất ! Lại cũng quá đúng! Những lúc bưng ly bia, cốc rượu chỗ đông người, trong ống tay áo tôi thường rớt ra thằng điên, thậm chí đôi lúc rớt ra hai thằng ! Say quá, có khi rớt tới ba thằng!
Ôi chao! Riêng về phần danh ngôn, tờ lịch vậy mà hay! Một lần nữa xin cảm ơn, cảm ơn… tờ lịch gỡ mỗi ngày! Việc gì phải đi thư viện đọc sách hao thời gian, cứ lịch đấy mà học mãn đời không hết!…
“Trần Gian Một Khúc “
Con người ta sinh ra, ai thoát khỏi:
Sinh, lão, bệnh, tử?
Sinh, Trụ, Hoại, Diệt
là định luật của tạo hóa, không có cách chi thay đổi được.
Cây cối đâm chồi nảy lộc vào muà xuân, xanh tốt xum xuê trong mùa hè, lá héo vàng vào mùa thu, đến mùa đông thì lá vàng rơi rụng, chỉ còn trơ trụi cành cây. Rồi tới mùa xuân năm sau, cây lại đâm chồi nảy lộc. Cái chu kỳ sinh, trụ, hủy, diệt cứ tiếp nối nhau, không ngưng nghỉ.
Ðời người là bể trầm luân, cõi thế gian đầy những ưu tư phiền não. Vạn vật đều bị chi phối bởi luật vô thường.. Vừa mới sinh ra cất tiếng khóc oa oa chào đời. Rồi lớn lên, bước vào đời với bao nhiều mộng đẹp.
*Thoắt một cái, mái tóc đã điểm sương, mắt đã mờ, lưng đã mỏi, 2 chân đã chậm chạp. Rồi cuối cùng, là hai tay buông xuôi, đi vào lòng đất, bỏ lại trên thế gian tất cả các thứ mà cả đời phải bôn ba vất vả mới làm ra được..
Ðời người như giấc mộng.
Người ngoại quốc cũng có câu: Life is too short. (cuộc đời quá ngắn) Thế mà, con người ta khi còn sức khỏe thì mải mê kiếm tiền, lo củng cố địa vị, danh vọng, không có thì giờ để hưởng đời đúng nghĩa.
Cũng ít ai sửa soạn tâm tư để đón nhận những cái vô thường của tuổi gìa. Ðến khi mái tóc đã điểm sương, da đã nhăn, mắt đã mờ, chân đã chậm thì mới giật mình, rồi buồn phiền, thất vọng, nuối tiếc. Khi đó, bao nhiêu tiền của cũng trở thành vô dụng. Ăn uống thì phải kiêng thứ này, cữ thứ kia vì đường lên cao, cholesterol lên cao. Ăn đồ cứng không được vì hàm răng cái rụng, cái lung lay. Ði chơi xa thì không dám vì sức khỏe kém, đầu gối đau nhức. Nghe nhạc, xem phim cũng không được vì tai đã nghễng ngãng, mắt đã kèm nhèm.
Người VN mình vốn cần kiệm, chăm làm, chắt bóp để có của ăn của để. Làm việc thì liên miên quên cả cuối tuần, bất kể ngày lễ hay ngày Tết. Làm thì nhiều, mà ít dám vui chơi huởng thụ như người Âu Mỹ..
Suốt đời cặm cụi, nhịn ăn nhịn mặc, để dành, mua cái nhà cái cửa để một mai khi chết thì để lại cho con cháu. Sống như vậy quả là thiệt thòi.
Người xưa đã nói:
Một năm được mấy tháng xuân
Một đời phỏng được mấy lần vinh hoa
Và:
Chẳng ăn, chẳng mặc, chẳng chơi
Bo bo giữ lấy của trời làm chi
Bẩy mươi chống gậy ra đi
Than thân rằng thuở đương thì chẳng chơi
Con người có tham vọng, có nhu cầu nên mới bon chen. Suốt đời cứ miệt mài lo tìm kiếm những thứ vô thường mà quên mất chữ “nhàn”. Những thứ vô thường này là nguyên nhân đưa đến lo âu, căng thẳng, mất ăn, mất ngủ. Và nếu kéo dài có thể đưa đến bệnh tâm thần.
Ông Cả ngồi trên sập vàng
Cả ăn, cả mặc, lại càng cả lo
Ông bếp ngồi cạnh đống tro
Ít ăn, ít mặc, ít lo, ít làm
Ðời người sống mấy gang tay
Hơi đâu cặm cụi cả ngày lẫn đêm
Hoặc là
Ăn con cáy, đêm ngáy o..o
Còn hơn ăn con bò, mà lo mất ngủ.
Người xưa tuổi thọ kém, ngay tới vua chúa cũng chỉ sống tới khỏang 50 tuổi. Tới 60 tuổi đã ăn mừng “lục tuần thượng thọ. Còn tới 70 tuổi, thì thực là hiếm hoi.
Bởi vậy mới có câu: “nhân sinh thất thập cổ lai hy (tức là, người ta có mấy ai mà sống được tới 70).
Ngày nay nhờ khoa học tiến bộ. Con người được sống trong điều kiện vật chất vệ sinh, và thoải mái hơn.
Những phát minh của ngành Y, Dược đã giúp nhân loại vượt qua được các bệnh hiểm nghèo, mà người xưa kêu là bệnh nan y như bệnh lao, bệnh phong cùi, bệnh suyễn. Ngày nay người ta sống tới 80, 90 tuổi không phải là ít. Tuy nhiên sống lâu chưa phải là hạnh phúc. Hạnh phúc là luôn cảm thấy vui vẻ, yêu đời, biết tận hưởng cuộc sống. Muốn vậy thì cần phải giữ cho thân tâm được an lạc.
Tâm thân an lạc là biết vui với những cái trong tầm tay của mình, chấp nhận những điều mình không thể nào tránh khỏi. Sống hòa hợp vui vẻ với mọi người xung quanh, không chấp nhất, tỵ hiềm. Lớn tuổi thì không làm ra tiền, nhưng cũng may, ở những nước tân tiến đều có khoản tiền trợ cấp cho người gìà để có thể tự lực mà không cần nhờ cậy vào con cháu. Các cụ gìà nên mừng vì sang được xứ này, thay vì ấm ức với số tiền quá khiêm nhượng, không thể tiêu pha rộng rãi như bạn bè.
Già thì phải chịu đau nhức, mắt mờ, chân chậm, đừng nên than thân trách phận, cau có, gắt gỏng, đã không làm được gì hơn mà còn tạo sự áy náy, thương cảm cho những người xung quanh.
Ở đời mỗi người một cảnh, vui với cảnh của mình, không suy bì, thèm muốn, ganh ghét với những người xung quanh.
Biết đủ thì đủ (Tri túc, tiện túc).
Người ta bảo trên 60 tuổi, mỗi ngày sống là một phần thưởng cho thêm (bonus) của Thượng Đế.
Vậy thì hãy nên vui vẻ, tận hưởng những ân sủng mà không phải ai cũng có được :
*Ðời sống của mình vui tươi hay buồn thảm là tùy thuộc vào thái độ của mình đối với cuộc SỐNG.
Thân chào, tinatino.
 
Sửa lần cuối:

chaomao_mduc

Chào Mào Quảng Nam
"Ðời sống của mình vui tươi hay buồn thảm là tùy thuộc vào thái độ của mình đối với cuộc SỐNG"

Cảm ơn Bác Tâm (tinaitino) đã chịu khó sưu tầm những câu chuyện hay và ý nghĩa để ae đọc, suy ngẫm, học tâp và áp dụng cho bản thân mỗi chúng ta trong cuộc sống hiện tại.

Thanks/chaomao_mduc
 

impala

Chim Thầy
From Tinatino:

Hạnh phúc là luôn cảm thấy vui vẻ, yêu đời, biết tận hưởng cuộc sống. Muốn vậy thì cần phải giữ cho thân tâm được an lạc.
Tâm thân an lạc là biết vui với những cái trong tầm tay của mình, chấp nhận những điều mình không thể nào tránh khỏi. Sống hòa hợp vui vẻ với mọi người xung quanh, không chấp nhất, tỵ hiềm.
Ở đời mỗi người một cảnh, vui với cảnh của mình, không suy bì, thèm muốn, ganh ghét với những người xung quanh.
Biết đủ thì đủ (Tri túc, tiện túc).

Cám ơn bác Tinatino thật nhiều!​


 

dinamonds

New member
Chào toàn thể các anh chị em của diễn đàn ! mõi buổi sáng thức giấc với anh em mê thú chim chóc thì chắc hẳn ko thể thiếu tiếng chim hót gọi chào buổi sáng và chào ngày mới . Và trong thời buổi công nghệ internet thì anh em chúng ta lại thêm một thú vui bên lề niềm đam mê con chim đó là “dợt chim online” . Chính nơi đây đã gắn kết nhiều anh em mà chắc có khi gặp nhau ngoài đời họ cũng ko biết nhau qua nét mặt thường ngày , và với mình sau thói quen đọc báo online mõi buổi sáng là 15p online chaomao.org . Mình rất cảm ơn nhưng anh em đã nghĩ đến trang này , lập ra nó và mang nó đến với anh em cả nước , không nói trước nhưng chính diễn đàn là nơi anh em mọi thế hệ có thể chia sẽ , học hỏi và gắn bó chung cùng một niềm đam mê ! Đọc xong những câu chuyện cảm động và đày ý nghĩa mà anh em sưu tầm giúp mình có động lực để viết lên vài dòng tổng hợp thú chơi của một người bạn mà mình đã quen trên diễn đàn này : hôm nay mình sẽ tổng hợp lại câu chuyện mà 2 anh em đã chia sẽ với nhau qua nhiều lần cafê tám dóc .Mạo muội xin phép Đạt ( BỔI GIA LAI ) cho anh viết lên câu chuyện này nhé , mình 46 tuổi nhưng thích nghe Cu Đạt luyên thuyên về thú chơi chào mào .Thôi không dong dài nữa nhỉ ? mình xin bắt đầu câu chuyện :
Tập chơi chim !


Ra trường đi làm , thằng nhóc bắt đầu quen với việc chuyên môn của chính nó , nó thích thú với những công trình mới , những thói quen mới .Nhưng đâu đó sau mõi buổi đi làm về nó thấy thiếu một cái gì đó : không phải là những buổi tiệc rượu , không phải tiếng nhạc chát tai ở vũ trường , không phải là cái mùi khói xe nặt mùi lúc chờ đèn đỏ …. Nó không biết là mình thiếu gì cho tới khi một buổi chiều nó lỡ chuyến xe về nhà ( nó làm xa nhà ) , và với khoảng thời gian rỗi đó nó quyết định thả mình đi bộ theo dọc các tuyến đưòng , những đoạn đưòng mà nó đi không biết bao nhiêu lần nhưng hôm nay nó lạ quá với nó , bình thường nó không thấy quá nhiều những biển hiệu quảng cáo như vậy , đang lơ ngơ thì đàng trước có gì đó khiến nó phải chú ý vì quá đông người , nó tò mò và tiến đến , trước mặt nó là chợ chim cảnh .Nó như thức tỉnh và hoà vào đó , nó biết mình thiếu gì trong thời gian vừa rồi và đó chính là những phút êm ả những ngày còn nhỏ với thú vui bên con chóp mào mà nó đã nuôi .Và nó quyết định tìm mua cho mình 2 chú về nuôi cho thoả cái thú mà nó đã chợt quên trong những năm đi học xa nhà . Một lồng , 2 lồng ….và rất nhiều những lồng sau đó nó không chọn nổi mình sẽ mua chú nào vì có quá nhiều chim , những chú chim mệt mõi và đang khiếp sợ cái gì đó ( nó không nghĩ là chính nó .hjhj ) , nó tiến ra xa và ngồi tập trung vào chiếc lồng tập chung , nó cố để ý thật kỹ nhưng qúa nhiều người nó chả thấy gì ngoài “những cú tung lồng rất ấn tượng”. bất chợt whít .. whít … trìu whiu…nó loăy quay vội đưa mắt theo tiếng chim vừa rồi và đàng xa trên cây bách một chú chim đang tự tin ra giọng , nó tiến về phía đó và nhanh miệng hỏi : con này bao nhiêu anh trai ? 5 xị lão bán hàng đáp .Nó do dự xong quyết định mua , nó lấy thêm chiếc lồng sắt 70k , vài nhánh rễ cà phê ,và các hũ thức ăn , 1 bì cám rồi vọi vàng kêu một tay xe thồ gần đó chở về phòng , nó muốn đi thật nhanh về đẻ hoàn thiện cái lồng và thả chú chim vào .
Về tới phòng trọ nó vứt vội cái túi xách lên giường và ngồi chỉnh sửa cái lồng , cắt cây cầu và ráp bộ cóng mới cho thật hoàn hảo với nó , sau một hồi nó cũng xong và cho chú chim vào , xoạt xoạt … xoạt xoạt … chú chim nhảy thật hoảng sợ , nó vội treo lên cây phơi đồ và lại giường nằm để chú chim được hoàng hồn , nó ngồi nhìn và đều nó muốn bây giờ thật đơn giản là tiếng hót của chú chim …. Nhưng 10 p …. 30 p ….. tối rồi mà vẫn không thấy gì , nó tìm lấy cái áo thun cũ che cái lồng và tiếp tục công việc nó hay làm hằng ngày rồi thả mình vào giấc ngủ sâu .
Reng….. Reng….. Reng….. Reng….. nó vội tỉnh giấc đã 6h30 sáng , dậy và việc đầu tiên không phải những gì nó hay làm mà là cái lồng chim , nó tiến tới và nhẹ nhàng cầm ra ngoài treo lên cành cây gần đó .. đứng ngắm một lúc lâu vẫn không thấy gì hơn những cú nhảy … nó quyết định vô vệ sinh cá nhân đều mà nó phải làm ngay mõi sáng . Hôm nay nó luôn tập trung vào cái gì đó ( đó là chờ nghe tiếng hót của chú chim chứ không phải tin tức chào buổi sáng ) , nó nằm và hưóng sự chú ý về chiếc lồng chim qua khe cửa sổ : nó bắt đầu ăn cám và đứng rỉ lông ( thằng nhóc vui hơn ) nhưng nó vẫn chờ nghe tiếng hót hôm qua , nó muốn nghe lại và nghe nhiều hơn nữa và tất cả chỉ có vậy ….. tới gần 8h30 sáng nó vẫn không thấy gì khả quang nó quyết định xách chú chim vô và đi ucf . Sự thất vọng làm nó vội vàng và cẩu thả hơn lúc nó xách chim ra treo , và nó đã phải trả giá : con chim tung lồng và vô tình bị dính móng vào kẽ hở của chiếc lồng , trông thấy chú chim bị vướng thật tội nó cuống lên đặt chiếc lồng xuống nhưng bựt con chim tự thoát ra , nó không để ý và những tưởng không có gì , nó mang vô treo và đi khỏi phòng .
Sau nhưng lời tám dóc và những giọt cf thích thú nó về phòng và hi vọng mình sẽ nghe chim hót …. Về tới phòng nó lại cầm chú chim nhưng không treo ra cây nữa nó quyết định để canh chiếc giường và ngắm , nó muốn ngắm thật kỹ chú chim nhưng đâu rồi một chiếc móng , nó chú ý và thấy đầu ngón chân xưng và chú chim bị mất móng ,nó nhớ lại chuyện lúc sang và hiểu mọi chuyện … nó thương chú chim và nhẹ nhàng cần chú chim treo ra cây và vô phòng nằm , nó không nghĩ gì ngoài vết thương và cách khắc phục . Nó cố hình dung lại toàn chiếc lồng và vô cùng nhiều những kẽ hỡ , nó quyết định không thể để chú chim bị thêm những tai nạn như vậy nó chạy vội ra chợ chim và mua thêm 1 chiếc lồng sắt như vậy và 1 cuôn nhợ nhỏ 2k , 1 chai keo 502 và về phòng . nó ngồi cả buổi trưa để buộc lồng và hoàn thiện vẫn là chiếc lồng sắt nhưng ko có chỗ hở nào , nó tâm đăt những gì nó làm và lấy chú chim cho vào cái lồng mới , và tiếp tục hoàn thiện cái lồng kia như vậy. Kết thúc buổi trưa nó cảm thấy đói và đi ăn , trên đưòng về nó nhớ đến chiếc lồng dư và quyết định tuyển thêm 1 chú nữa , lần này nó may hơn vì vừa ra chợ chim đã có 1 thàng nhóc tren tuối nó cần bán 1 chú chim trông rất ổn với gia s300k , nó quyết định mua nhưng nó muốn thằng kia đi cùng nó về phòng để sang chim qua và lấy tiền (nó không muốn chú chim bị hoảng như chú trước )
Xong xuôi nó ngồi và ngăm 2 chú chim của mình , từ khi có chú thứ 2 mua rẻ hơn nhưng về nó đựoc nghe hót ngay , nhưng cảm giác vẫn không như con đầu (mãi sau này nó mới biết con này là chim non nuôi lên nên giọng như vậy) ……
3 ngày sau . vẫn là giấc ngủ dài nhưng kết thúc không phải bằng tiếng đồng hồ mà là whít .. whít … trìu whiu…nó chợt tỉnh nhìn đồng hồ mới có 5h 15 nhưng cái làm nó vui hơn và tỉnh vậy là chú bổi đã hót , nó hót nhiều như bị kìm nén mấy ngày rồi , thàng nhóc nằm im để tận hưởng và thích thú , …..
Và từ đó nó vẫn kết nuôi bổi vì nó thích nghe cái giọng tròn âm và gắt gỏng hoang sơ như vậy .
CÒN NỮA ……


Hôm nay mình chỉ viết tới đây , anh em thấy gì cảm nhận giúp nhé !
Thân chào
 
Sửa lần cuối:

chào mào bổi

Ban Phát Triển Diễn Đàn
Chào titatino và các AE.

Bài viết của titatino hơi dài, nhưng đọc thấy hay, có nhiều ý nghĩa cuộc sống. Không biết đây là bài sưu tầm hay bài viết của titatino.

Câu chuyện kể lần này nó không hẳn là một câu chuyện, nhiều chuyện nhỏ rời rạc kết lại mà thành, nó để lại cho mình suy nghĩ

"Ðời người như giấc mộng.
"


Theo như cái hiểu của mình thì đời người vừa là thực vừa là mộng.
Đời là thực vì người ta sống, có khổ có vui,... đây là thực. chính vì thực nên ai cũng muốn sướng, muốn vui cho mình, cao cấp hơn là muốn vui cho người. Mang phúc cho người- Là Công.
Làm cho người khổ là Tội.
Nhưng cuộc đời ai cũng già , rồi phải chết. cuộc đời chỉ là mộng.

Nếu chỉ thừa nhận đời là thực thì khi bỏ lại tất cả người ta sẽ đau khổ. Thực và Mộng là hai mặt cuộc đời.

Cuộc đời là mộng thì mình khó có động lực để phấn đấu.


Chết không phải hết, chỉ là thay đổi dạng tồn tại, nhưng có một điều mình luôn mang theo, đó là Công và Tội.

Sống có ích, làm hết mình , để chết mình không phải hối tiếc điều gì.

Thân.
 

Leodevincy

Chào mào Việt
Cội rễ của sự trưởng thành

“Sức mạnh của con người được định hình trong chính sự yếu đuối của người đấy.” - Ralph Waldo Emerson

Hồi còn nhỏ, tôi có một người hàng xóm mà mọi người gọi là bác sĩ Gibbs. Ông không giống như bất kỳ bác sĩ nào trước đây tôi từng biết. Ông rất giản dị và hiền từ, nhất là đối với bọn nhóc nghịch ngợm chúng tôi. Ngoài giờ làm công việc cứu người, bác sĩ Gibbs thường trồng cây.

Ông muốn biến mảnh đất rộng 10 mẫu tây của mình thành một khu rừng mà! Vị bác sĩ hiền lành ấy có những lý thuyết trồng cây rất thú vị, ngược hẳn với nguyên tắc mà mọi người cho là hiển nhiên. Không bao giờ ông tưới nước cho những cây mới sinh trưởng – ông giải thích với tôi rằng tưới nước sẽ làm chúng sinh ra hư hỏng, và thế hệ cây kế tiếp sẽ ngày một yếu đi. Vì thế cần phải tập cho chúng đối mặt với khắc nghiệt. Cây nào không chịu nổi sẽ bị nhổ bỏ ngay từ đầu.

Rồi ông hướng dẫn tôi cách tưới nước cho những cây rễ mọc trên cạn, để chúng khô hạn thì sẽ phải tự bén rễ sâu để tìm nguồn nước. Thảo nào chẳng bao giờ tôi thấy ông tưới cây cả. Ông trồng một cây sồi, mỗi sáng thay vì tưới nước, ông lấy tờ báo cuộn tròn lại đập vào nó: Bốp! Bốp! Bốp! Tôi hỏi ông tại sao lại làm vậy thì ông trả lời: để làm nó chú ý. Bác sĩ Gibbs từ giã cõi đời hai năm sau khi tôi xa gia đình.

Giờ đây, về nhìn lại những hàng cây nhà ông, tôi lại như mường tượng ra dáng ông đang trồng cây 25 năm về trước. Những thân cây ngày ấy nay đã lớn mạnh và tràn trề sức sống. Như những thanh niên cường tráng, mỗi sáng chúng thức dậy, tự hào ưỡn ngực và sẵn sàng đón nhận những gian nan, thử thách. Vài năm sau tôi cũng tự trồng lấy hai cây xanh. Mùa hè cháy nắng tôi tưới nước, mùa đông giá rét tôi bơm thuốc và cầu nguyện cho chúng. Chúng cao gần chín mét sau hai năm, nhưng lại là những thân cây luôn dựa dẫm vào bàn tay người chăm bẵm. Chỉ cần một ngọn gió lạnh lướt qua, chúng đã run rẫy và đánh cành lập cập – trông chẳng khác gì những kẻ yếu đuối! Chẳng bù với rừng cây của bác sĩ Gibbs. Xem ra nghịch cảnh và thiếu thốn lại có ích cho chúng hơn sự đầy đủ.

Hằng đêm trước khi đi ngủ, tôi thường ghé phòng hai đứa con trai và ngắm nhìn chúng ngủ ngon lành. Nhìn thân thể bé nhỏ đang phập phồng nhịp thở của cuộc sống, tôi luôn nguyện cầu cho chúng có một cuộc sống dễ chịu. Nhưng gần đây, tôi chợt nghĩ đã đến lúc cần phải thay đổi lời nguyện cầu ấy. Tôi nguyện cầu cho chúng mạnh mẽ hơn, để chịu được giông gió không thể tránh trong cuộc đời. Có ngây thơ mới mong chúng thoát khỏi gian khổ - bởi lẽ nghịch cảnh, khó khăn luôn là điều hiện hữu tất yếu. Và dù muốn hay không, cuộc đời chẳng bao giờ bằng phẳng cả. Tôi cầu mong cho “gốc rễ” của con mình bén thật sâu, để chúng có thể hút được sức mạnh từ những suối nguồn tiềm ẩn trong cuộc sống vĩnh hằng.

Thật sự nhìn lại, tôi đã cầu xin sự an lành quá nhiều rồi, nhưng rất hiếm khi những ước muốn ấy được thỏa nguyện. Điều chúng ta cần là cầu sao cho mình rèn luyện được một cơ thể cường tráng và ý chí cứng cỏi, bền vững, để khi nắng cháy hay mưa dông, bão tố, chúng ta sẽ không bao giờ bị gục ngã.

Trích: Jack Canfield & Mark Victor Hansen – Hạt giống tâm hồn
 

cmbinhlong

Chào mào tình bạn & tình yêu
dạo này nhìu bài wa.phê phê trong người.thank các bác nhiều nhé
 

Tâm Nano

Đại Sứ Chào Mào
Ôh hô, bác Leo đã ghé và góp vui vào topic này rồi, hân hạnh quá đi thôi. Cám ơn Leo đã chia sẽ " Hạt giống tâm hồn " cho AE cùng đọc. Tuy nhiên không biết Leo có theo dõi từ đầu không, hay là muốn góp vui quá mà quên đi tiêu đề của topic này là " Mỗi ngày một câu chuyện". Bữa nay AE bị bội thực rồi ( 3 câu chuyện cùng ngày )...kakaaka.
Trích dẫn lời đầu tiên trong topic : Nội dung của Topic này không chỉ gói gọn trong một chủ đề nào, nó có thể là chuyện vui, chuyện buồn, chuyện cười, chuyện khóc, chuyện nhân tình thế thái, chuyện trên trời dưới biển....nói chung đủ thứ chuyện linh tinh, nhưng mang tính thư giản, giáo dục đạo lý hoặc để cùng nhau chiêm nghiệm giá trị cuộc sống.
Và để tránh không làm loãng diễn đàn, mỗi ngày topic này chỉ nên post 1 bài mới và mọi anh em ai có bài hay thì cùng chia sẽ gửi bài vào đây.
Anh em lưu ý : nếu hôm nào đã có người gửi bài mới thì Anh em không nên gửi nữa, mà sẽ gửi vào ngày sau vì tiêu đề của topic này là : " MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN".

Sorry nhé Leo, mình chỉ muốn có thời gian để AE cùng xem và suy gẫm trọn vẹn thấu đáo mỗi câu chuyện trong ngày thôi, không hề có ý gì khác. Một lần nữa cám ơn và xin lỗi Leo nhe!
Thân chào, tinatino.
 
Sửa lần cuối:

Leodevincy

Chào mào Việt
Ôh hô, bác Leo đã ghé và góp vui vào topic này rồi, hân hạnh quá đi thôi. Cám ơn Leo đã chia sẽ " Hạt giống tâm hồn " cho AE cùng đọc. Tuy nhiên không biết Leo có theo dõi từ đầu không, hay là muốn góp vui quá mà quên đi tiêu đề của topic này là " Mỗi ngày một câu chuyện". Bữa nay AE bị bội thực rồi ( 3 câu chuyện cùng ngày )...kakaaka.
Trích dẫn lời đầu tiên trong topic : Nội dung của Topic này không chỉ gói gọn trong một chủ đề nào, nó có thể là chuyện vui, chuyện buồn, chuyện cười, chuyện khóc, chuyện nhân tình thế thái, chuyện trên trời dưới biển....nói chung đủ thứ chuyện linh tinh, nhưng mang tính thư giản, giáo dục đạo lý hoặc để cùng nhau chiêm nghiệm giá trị cuộc sống.
Và để tránh không làm loãng diễn đàn, mỗi ngày topic này chỉ nên post 1 bài mới và mọi anh em ai có bài hay thì cùng chia sẽ gửi bài vào đây.
Anh em lưu ý : nếu hôm nào đã có người gửi bài mới thì Anh em không nên gửi nữa, mà sẽ gửi vào ngày sau vì tiêu đề của topic này là : " MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN".

Sorry nhé Leo, mình chỉ muốn có thời gian để AE cùng xem và suy gẫm trọn vẹn thấu đáo mỗi câu chuyện trong ngày thôi, không hề có ý gì khác. Một lần nữa cám ơn và xin lỗi Leo nhe!
Thân chào, tinatino.
Sorry bác Tâm, vì đọc bài viết hạt giống tâm hồn thấy hay quá nên share ngay với anh em mà quên mất là mỗi ngày 1 câu chuyện. Để mình vào disable nó đi, ngày mài lại post lên. Keke, Thanks All Anh/Em đã chia sẻ và tạo nên những bài viết hay và bổ ích.

Chúc sức khỏe,
Leodevincy
 

Tâm Nano

Đại Sứ Chào Mào
Sorry bác Tâm, vì đọc bài viết hạt giống tâm hồn thấy hay quá nên share ngay với anh em mà quên mất là mỗi ngày 1 câu chuyện. Để mình vào disable nó đi, ngày mài lại post lên. Keke, Thanks All Anh/Em đã chia sẻ và tạo nên những bài viết hay và bổ ích.

Chúc sức khỏe,
Leodevincy
Ô không, Bình cứ để vậy đi, coi như hôm nay Bình bonus thêm thôi mà. Đừng xóa đi mất vui.
Thân chào, tinatino
 

impala

Chim Thầy
Thanks bác Leo nhé... bài của bác hôm nay em mới đọc... vì mỗi ngày 1 câu chuyện thôi hi hi... không thôi là bội thực như bác Tinatino nói thì chết keke...

Xem ra nghịch cảnh và thiếu thốn lại có ích cho chúng hơn sự đầy đủ

Thanks bác Leo!

To bác Dinamonds: Thanks bác đã chia sẻ... chúc bác luôn vui và viết tiếp cho mọi người thưởng thức nhé...

Thân!​
 

cmnhatrang

Chào mào & Anh em
hay quá bác Tâm ơi topic này hay nè, mình theo dõi rất nhìu câu chuyện của các AE hehe!!!
Đang bận quá nên chưa đóng góp được bài nào hehe, qua bể khổ này em rãnh sẽ đáp lễ vài bài hihi!!!
Th6an chúc AE luôn vui và có những bài học bổ ích qua những câu chuyện!!!
Than chúc bác Tâm luôn khỏe , sáng suốt để chia sẽ cho AE nhìu điều hay hơn nữa nhé!!!
 

Tâm Nano

Đại Sứ Chào Mào
Điều mình muốn chuyển tới AE hôm nay là một Video clip rất hay, rất đẹp và nhiều ý nghĩa...


BẠN PHẢI BIẾT THƯƠNG MÌNH , THƯƠNG CUỘC SỐNG GIA ĐÌNH , ĐỂ CÓ MỘT CUỘC SỐNG " CHẤT LƯỢNG " HƠN , KHÔNG PHẢI LÀ GIÀU CÓ HƠN , DANH VỌNG HƠN, MÀ LÀ CÓ HẠNH PHÚC HƠN.

Thân chào, tinatino.
P/S : AE nào hiển thị video clip này giúp mình với, làm hoài không được. Thanks!
 
Sửa lần cuối:

chào mào bổi

Ban Phát Triển Diễn Đàn
gửi bởi Leodevincy:

"Cội rễ của sự trưởng thành


“Sức mạnh của con người được định hình trong chính sự yếu đuối của người đấy.” - Ralph Waldo Emerson

Hồi còn nhỏ, tôi có một người hàng xóm mà mọi người gọi là bác sĩ Gibbs. Ông không giống như bất kỳ bác sĩ nào trước đây tôi từng biết. Ông rất giản dị và hiền từ, nhất là đối với bọn nhóc nghịch ngợm chúng tôi. Ngoài giờ làm công việc cứu người, bác sĩ Gibbs thường trồng cây.

Ông muốn biến mảnh đất rộng 10 mẫu tây của mình thành một khu rừng mà! Vị bác sĩ hiền lành ấy có những lý thuyết trồng cây rất thú vị, ngược hẳn với nguyên tắc mà mọi người cho là hiển nhiên. Không bao giờ ông tưới nước cho những cây mới sinh trưởng – ông giải thích với tôi rằng tưới nước sẽ làm chúng sinh ra hư hỏng, và thế hệ cây kế tiếp sẽ ngày một yếu đi. Vì thế cần phải tập cho chúng đối mặt với khắc nghiệt. Cây nào không chịu nổi sẽ bị nhổ bỏ ngay từ đầu.

Rồi ông hướng dẫn tôi cách tưới nước cho những cây rễ mọc trên cạn, để chúng khô hạn thì sẽ phải tự bén rễ sâu để tìm nguồn nước. Thảo nào chẳng bao giờ tôi thấy ông tưới cây cả. Ông trồng một cây sồi, mỗi sáng thay vì tưới nước, ông lấy tờ báo cuộn tròn lại đập vào nó: Bốp! Bốp! Bốp! Tôi hỏi ông tại sao lại làm vậy thì ông trả lời: để làm nó chú ý. Bác sĩ Gibbs từ giã cõi đời hai năm sau khi tôi xa gia đình.

Giờ đây, về nhìn lại những hàng cây nhà ông, tôi lại như mường tượng ra dáng ông đang trồng cây 25 năm về trước. Những thân cây ngày ấy nay đã lớn mạnh và tràn trề sức sống. Như những thanh niên cường tráng, mỗi sáng chúng thức dậy, tự hào ưỡn ngực và sẵn sàng đón nhận những gian nan, thử thách. Vài năm sau tôi cũng tự trồng lấy hai cây xanh. Mùa hè cháy nắng tôi tưới nước, mùa đông giá rét tôi bơm thuốc và cầu nguyện cho chúng. Chúng cao gần chín mét sau hai năm, nhưng lại là những thân cây luôn dựa dẫm vào bàn tay người chăm bẵm. Chỉ cần một ngọn gió lạnh lướt qua, chúng đã run rẫy và đánh cành lập cập – trông chẳng khác gì những kẻ yếu đuối! Chẳng bù với rừng cây của bác sĩ Gibbs. Xem ra nghịch cảnh và thiếu thốn lại có ích cho chúng hơn sự đầy đủ.

Hằng đêm trước khi đi ngủ, tôi thường ghé phòng hai đứa con trai và ngắm nhìn chúng ngủ ngon lành. Nhìn thân thể bé nhỏ đang phập phồng nhịp thở của cuộc sống, tôi luôn nguyện cầu cho chúng có một cuộc sống dễ chịu. Nhưng gần đây, tôi chợt nghĩ đã đến lúc cần phải thay đổi lời nguyện cầu ấy. Tôi nguyện cầu cho chúng mạnh mẽ hơn, để chịu được giông gió không thể tránh trong cuộc đời. Có ngây thơ mới mong chúng thoát khỏi gian khổ - bởi lẽ nghịch cảnh, khó khăn luôn là điều hiện hữu tất yếu. Và dù muốn hay không, cuộc đời chẳng bao giờ bằng phẳng cả. Tôi cầu mong cho “gốc rễ” của con mình bén thật sâu, để chúng có thể hút được sức mạnh từ những suối nguồn tiềm ẩn trong cuộc sống vĩnh hằng.

Thật sự nhìn lại, tôi đã cầu xin sự an lành quá nhiều rồi, nhưng rất hiếm khi những ước muốn ấy được thỏa nguyện. Điều chúng ta cần là cầu sao cho mình rèn luyện được một cơ thể cường tráng và ý chí cứng cỏi, bền vững, để khi nắng cháy hay mưa dông, bão tố, chúng ta sẽ không bao giờ bị gục ngã.

Trích: Jack Canfield & Mark Victor Hansen – Hạt giống tâm hồn "

Chào Leodevincy và các AE.

Đọc xong bài này mình có liên tưởng đến ông Chung Ju Yung:


“Xin Chúa hãy ban cho con sức mạnh để có thể đứng vững và nhìn rõ bản thân mình khi con yếu đuối và mất niềm tin, cho con sức mạnh để con không lùi bước trước thất bại, sức mạnh để con khiêm tốn và ôn hòa mỗi khi chiến thắng.




Điều con mong muốn là đừng bao giờ dẫn con vào nơi an bình, hãy chỉ cho con cách chống cự với những thử thách và khó khăn.

Hãy chỉ cho con cách chiến đấu dũng cảm trong bão tố và cách thông cảm với kẻ chiến bại.



Hãy ban cho con sức mạnh để con biết cười đồng thời không mất đi tiếng khóc, để con nhìn về tương lai mà không quên đi quá khứ.




Và cuối cùng, hãy cho con biết thế nào là niềm vui trong cuộc sống, thế nào là sống nghiêm túc với bản thân mình. Và hãy cho con ghi nhớ rằng điều vĩ đại chính là điều giản dị và sức mạnh chân chính nằm trong sự dịu dàng”.


Trích theo hồi kí "Tất cả là thử thách" của Chung Ju Yung - người đã sáng lập và là cố chủ tịch của Tập đoàn Hyundai.


 

mpkl29

New member
NHỚ ÚT
“ út ơi ở bên kia nhớ chăm sóc cho cậu nhé”
Tôi gắn bó vớichào mào như một cơ duyên từ hồi tôi còn bé, khi đó tôi vừa tròn 12 tuổi, ngườitặng tôi chú chim con đầu tiên là cậu tôi, không ngoài mục đích muốn tậpcho thằng cháu nhỏ quậy phá của cậu biếtchăm sóc những con vật xung quanh mình. Không biết từ bao giờ tôi yêu quý chúchim bé nhỏ ấy, xem nó như người bạn thân thiết của mình, từ đó sau giờ tan họcvề tôi nán lại bãi cỏ sân trường bắt vài con châu chấu cho chú chim bé nhỏ đóăn. Nhìn chú há hốc mồm kêu và đút những con châu chấu vào tôi cảm giác vui vẻmột cách kỳ lạ. Cũng từ đó chú chim lớn lên cùng tôi và biết rõ tôi như mộtngười bạn. Chú chim bé nhỏ đó quấn quýt và lưu luyến tôi lắm, mọi người tronggia đình gọi nó là “cu út” như là người con út trong gia đình và cái tên “cuút” gắn liền với chú chim từ đó. Cu út đẹp traiđâu rồi là câu cửa miệng mà cậu mỗi lần ghé nhà thăm gia đình tôi. Nó dường nhưcũng biết và cũng líu lo nhiều hơn, rồi cậu nói bao giờ Cu út lấy vợ thì nhớnói cho cậu biết nhé cả nhà ồ lên cười vui vẻ.Rồi cậu tôi rađi sau một cơn đột quỵ, cú sốc lớn của gia đình tôi và dường như út cũng biếtthế là cu cậu ủ rũ gần 3 tháng liền, không líu lo như trước nữa với dải khăntang trắng trên đỉnh lồng.Cũng giống nhưcậu học trò nhỏ trong thơ của Đỗ Trung Quân “cậu học trò nhỏ, đến khi thi cử,bỏ cô bạn nhỏ, bỏ nhạc bỏ thơ” tôi không còn dành nhiều thời gian cho cu út nhưtrước nữa và trong một khoảng khắc lơ đểnh của tôi cu út đã đi xa sau khi bịcon mèo của nhà hàng xóm ăn mất, chỉ còn lại chiếc lồng bị xé toang là một nắmlông dính máu. Tôi đã khóc nhiều lắm và đã đem chôn nắm lông đó trong khuônviên mộ của gia đình và tôi cũng bỏ thói quen nuôi chim từ hồi đó.Bây giờ tôi đã33 tuổi, có một gia đình nhỏ và cơ duyên gặp lại chào mào sau một chuyến côngtác. Hình ảnh của út năm xưa dường như hiện về trong tôi trong thì thầm câu nói“út ơi ở bên kia nhớ chăm sóc cho cậu nhé”.
 
Top