Mấy hôm nay không thấy AE cập nhật câu chuyện mỗi ngày cho topic, hôm nay mình tiếp tục nhé. Hehehe
Câu chuyện ngày 30/7/2012:
Người yêu và bạn bè, bên nào quan trọng hơn?
Bạn bè là những người ta bắt đầu có từ tuổi ấu thơ, dù chưa đủ trưởng thành để hiểu giá trị của tình bạn, nhưng cũng lờ mờ biết khái niệm về một người bạn, một người luôn ở bên, giúp đỡ, quan tâm và chia sẻ buồn vui trong cuộc sống… Tháng ngày trôi đi, ta dần trưởng thành, có thêm nhiều người bạn khác nhau, nhưng ta không mất gì cả, vì những người bạn thật sự không bao giờ bỏ rơi ta, và ta cũng không dễ dàng đánh rơi họ.
Những tháng ngày trải qua cùng bạn bè sẽ là kỉ niệm đẹp, đi theo ta đến hết cuộc đời. Chúng ghi dấu lại một tuổi thơ trong sáng, đánh dấu những tháng năm học trò dại dột, ghi lại từng khoảng khắc sinh viên vô tư… Dù có thể cách xa về thời gian, không gian nhưng những tình bạn ấy vẫn mãi tồn tại trong trái tim mỗi người. Bạn bè là những người nói với ta những lời thật lòng nhất.
Người yêu là người chúng ta bắt đầu có khi bước vào tuổi trưởng thành, những rung cảm, những niềm hạnh phúc, những sự cuồng nhiệt đam mê quên cả lối về. Có khi ta yêu đến độ ngốc nghếch, yêu mất hết lí trí, có khi ta chỉ biết mỗi người mình yêu mà thôi.
Khi yêu, hầu hết mọi người đều cảm thấy ở bên người mình yêu là hạnh phúc nhất, bạn bè trở nên không quan trọng nhiều nữa. Chỉ cần vài người bạn là quá đủ, có hay không cũng không sao. Không có người bạn này sẽ có người bạn khác, bạn mới quen cũng chẳng khác người bạn nhiều năm… vì đã có một người yêu ta luôn sát cánh bên ta.
Khi yêu, ta thấy không ai tốt bụng hơn người mình yêu. Lúc buồn, bạn bè dành cho ta lời khuyên, còn người yêu thì dỗ dành, ôm ấp, an ủi, che chở… thật ấm áp. Ta cảm thấy người yêu hiểu ta nhiều hơn bạn, người yêu nói những lời ngọt ngào, dịu dàng, cảm động chứ không cứng nhắc thô mộc như bạn bè. Khi yêu, tại những khoảng khắc nào đó, ta vô tình đánh đổi… Ta chỉ cần người yêu thôi.
Chợt một ngày,
Người yêu ngọt ngào rời bỏ ta ra đi, lạnh lùng như chưa hề gắn bó. Chia tay, đau khổ, buồn rầu, chới với. Ta cần một bờ vai để tựa, cần một chiến hữu để giải sầu, cần một sự động viên, an ủi thì ta chẳng còn ai nữa. Lang thang trên những nẻo đường chỉ một mình dù trời nắng hay mưa, ấm hay lạnh, bạn bè đã không thể ở bên ngay khi ta cần họ nhất, vì chính ta đã lãng quên họ và khiến họ lãng quên mình một cách thật vô tình.
Chợt một ngày,
Người yêu trở thành vợ hay chồng, ta viên mãn trong hạnh phúc. Nhưng những lúc cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, khi chén đũa đụng nhau, chẳng có ai bên cạnh giúp ta giải tỏa hay cho ta lời khuyên chân thành. Khi gặp khó khăn, bất trắc trong cuộc sống, công việc, bạn bè không thể ở bên giúp đỡ, san sẻ, ta càng đi xuống, tàn tạ…
Vậy có đáng không khi đánh đổi? Con người vẫn có thể có cả hai thứ quan trọng cùng lúc nếu biết khéo léo thu vén, nếu biết trân trọng, cả người yêu và bạn bè sẽ mãi mãi ở bên ta.
Có những người tầm nhìn hẹp, chỉ bó buộc trong các khuôn khổ họ tự đặt ra, họ ghen tuông cả với bạn của người yêu mình, rồi hành xử thiếu tế nhị, thiếu khôn khéo và biến mình trở nên nhỏ nhen, ích kỷ trong mắt người khác. Đó là một giải pháp kém thông minh.
Sưu tầm.